
âm Ngọc vốn là người thông minh nhạy bén,
vậy mà trong tình cảm yêu đương anh chẳng khác nào cậu học trò lóng
ngóng mãi cũng chưa qua nổi lớp vỡ lòng. Đã từng này tuổi, nhưng anh
chưa bao giờ thật sự theo đuổi một người con gái. Lúc vừa nhìn thấy Cố
Tiểu Khanh, anh hành động hoàn toàn theo tiếng gọi của bản năng. Gặp lại cô, dĩ nhiên anh rất vui mừng sung sướng, rất muốn chạy đến ôm chầm lấy cô. Thế nhưng niềm vui còn chưa kịp thể hiện, anh đã vụng về làm vỡ tan cả một ngày đáng lẽ sẽ lành lặn cho cả hai. Bây giờ cơn tức giận lắng
xuống, còn lại nơi anh là sự xấu hổ mà không biết giãi bày cùng ai.
Cho nên anh đành ngồi yên một chỗ, ngây ngốc nhìn cô như vậy, không biết
nói gì cho phải, lại càng không đủ can đảm chạm tay vào cô.
Cố
Tiểu Khanh biết Âu Lâm Ngọc đang ngồi bất động sau lưng. Nhưng biết,
không có nghĩa là cô sẽ ngoảnh lại nói chuyện với anh. Bởi vì cô không
phải là người dây dưa nhiều lời, những gì cần phải nói, cô đã nói tất
cả.
Cố Tiểu Khanh đặt toàn bộ tâm tư vào bản vẽ trước mặt, không để hoàn cảnh xung quanh phiền nhiễu đến mình. Vì thế thời gian vụt qua
nhanh như mũi tên bay về phía trước, chẳng mấy chốc bóng hoàng hôn đã đổ dài trên thành phố. Căn phòng được thiết kế đón ánh nắng tự nhiên, cửa
sổ sát đất bằng thủy tinh thay thế cho một trong bốn bức tường gạch đá,
nên mỗi chiều chiều, những tia nắng cuối ngày lại ghé qua tô vàng không
gian nơi đây.
Đến khi Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn lên, nắng
chiều đã nhuộm rực rỡ cả căn phòng và khoác lên người cô tấm áo vàng óng ánh. Bên ngoài khung cửa trong suốt, vầng dương đỏ tròn vành vạnh đem
theo ánh sáng dịu mắt thủng thỉnh trôi về phía Tây. Cố Tiểu Khanh ngắm
khung cảnh chiều tà trong giây lát, bất chợt cảm thấy an lòng phần nào.
Ngồi suốt buổi nên thắt lưng hơi mỏi, cô định đứng lên làm vài động tác thư
giãn cho cơ thể, nhưng chỉ mới nhoài người được đôi chút thì đã bị níu
lại từ đằng sau.
Cô ngoảnh đầu nhìn lại, trên ghế sofa, Âu Lâm
Ngọc đang nằm nghiêng, đôi chân chạm trên nền đất, một bàn tay duỗi ra
ngoài ghế, còn tay kia đang nắm vạt áo lông sau lưng cô. Nằm trong tư
thế lạ đời như vậy mà anh lại có thể nhắm mắt ngủ ngon lành.
Cố
Tiểu Khanh vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu, ngây ra nhìn Âu Lâm Ngọc. Mãi một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng kéo vạt áo ra khỏi tay anh và xoay
người ra sau. Có lẽ lâu lắm rồi anh không có được giấc ngủ trọn vẹn, bây giờ anh ngủ rất say, nhịp thở đều đặn, đến cả gương mặt còn ửng hồng
phơn phớt. Cố Tiểu Khanh khẽ thì thầm, giọng nói hàm chứa sự bất lực:
“Lâm Ngọc, cuối cùng anh muốn thế nào đây?” rồi buông nhẹ tiếng thở dài.
Cô nhón chân đi lấy chiếc áo măng tô Âu Lâm Ngọc treo trên giá, rồi trở
lại sofa giúp anh cởi giày và đặt hai chân anh lên ghế. Lúc cô đang loay hoay tới lui thì Âu Lâm Ngọc đột ngột giật mình mở choàng mắt. Khi thấy Cố Tiểu Khanh, vẻ đề phòng cảnh giác hiển hiện trong đôi mắt anh tức
thì tắt lịm, sau đó anh thả lỏng cơ thể dõi theo từng cử động của cô.
Cố Tiểu Khanh nhìn lướt qua Âu Lâm Ngọc, đắp cho anh chiếc áo măng tô,
xong xuôi cô trở về chỗ ngồi, dán mắt vào màn hình máy tính, từ đầu đến
cuối không hề hé môi nói nửa lời. Đợi sau khi Cố Tiểu Khanh ngồi xuống,
Âu Lâm Ngọc mới nhẹ nhàng trở người, và lại một lần nữa, anh với tay níu giữ vạt áo cô.
Cố Tiểu Khanh hơi khựng lại, nhưng rồi cũng chỉ
im lặng chăm chú nhìn màn hình máy tính. Ở phía sau, Âu Lâm Ngọc nắm một góc áo của cô, từ từ khép mắt rồi vùi mình vào giấc ngủ.
Mùa đông ở thành phố C, ngày ngắn đêm dài, lúc này đất trời sâm sẩm tối nhưng thật ra chỉ vừa qua bốn giờ chiều.
Lưu Triều Huy đứng ngoài phòng gõ cửa rõ lâu vẫn không thấy ai trả lời, sau cùng anh chàng sốt ruột đẩy cửa bước vào. Nhìn sau bàn làm việc, chẳng
thấy bóng dáng sếp đâu, anh chàng lại đảo mắt một vòng quanh phòng, vừa
trông thấy Cố Tiểu Khanh thì ngay lập tức bị hình ảnh sau lưng cô làm
cho bộ não ngừng hoạt động mất mấy giây.
Cố Tiểu Khanh không quay đầu lại, chỉ ngón tay cái ra sau, giọng nói rất thản nhiên: “Anh ấy đang ngủ.”
Lưu Triều Huy xấu hổ cười “ha ha” hai tiếng, lúng ta lúng túng nói: “Vậy để lát nữa em vào.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, rón rén khép cửa lại.
Cố Tiểu Khanh cúi đầu tiếp tục công việc, không một chút
bận tâm đến anh chàng. Trong khi ở ngoài kia, Lưu Triều Huy đang bứt rứt tò mò đến độ muốn cào tường vì một mối thắc mắc to tướng ‘Chị gái đó là ai?’.
Một ngày làm việc ở tập đoàn Dụ Long kết thúc vào lúc năm giờ chiều. Năm giờ kém năm, Cố Tiểu Khanh tắt máy tính, cẩn thận kéo
vạt áo ra khỏi tay anh, nhẹ nhàng mang giày vào chân, lấy giỏ xách, ôm
áo lông nhìn người đàn ông đang ngủ say lần cuối cùng, sau đó cất bước
rời đi.
Ra đến bên ngoài, cô nhè nhẹ khép cửa lại, tiếng “lạch cạch” khô khốc vọng lên rõ nét trong không gian trống vắng.
Và gần như chỉ trong tích tắc sau khi Cố Tiểu Khanh đóng cửa, Âu Lâm Ngọc
đã bừng tỉnh. Anh nhìn bàn tay đang nắm lấy hư không, căn phòng mờ tối
và bầu trời nhuộm đen ngoài cửa sổ, nỗi hoang mang lo sợ bất chợt dấy
lên trong lòng. Anh lớn