
tiếng gọi theo quán tính: “Tiểu Khanh.” Trả lời
anh là sự im lặng đáng sợ. Hơn hai giây sau, đầu óc anh mới về lại với
thực tại, thế rồi ngay tức khắc anh cuống cuồng giẫm lên giày lao đi.
Chạy ra hành lang bên ngoài văn phòng thì đúng lúc thấy Cố Tiểu Khanh bước
vào thang máy, anh hộc tốc chạy tới, tiếc rằng cửa thang máy đã sớm đóng lại trước khi anh kịp về đến đích.
Anh buồn bực vung nắm đấm
vào cánh cửa thép đóng cứng im ỉm, kế đó lập tức xoay người chạy về
hướng phòng làm việc. Về tới phòng, anh vọt thẳng vào thang máy nội bộ,
nhấn mạnh nút xuống tầng một.
Thang máy nhanh chóng dừng ở tầng
một. Cửa thang máy mở, ánh đèn rực sáng của đại sảnh tràn vào mắt anh.
Chưa đến một giây, anh đã nhìn thấy cô đi ra từ cổng chính. Anh khẩn
trương đến quên cả gọi cô, chỉ còn biết vét toàn bộ sức lực cơ thể, dồn
tất cả vào đôi chân, chạy đến cổng chính, chạy như lần cuối cùng được
chạy.
Chưa bao giờ trong cuộc đời mình anh khát khao cháy bỏng
đến thế, lo sợ điên cuồng đến thế. Giờ đây anh chỉ có một mục tiêu duy
nhất, đó chính là bóng lưng người con gái ấy. Anh co chân chạy cật lực.
Đến cửa, anh đâm sầm vào một nhân viên đang đi tới làm người ta ngã lăn
ra đất. Đợi tới khi đứng được vững vàng, lao ra khỏi tòa cao ốc, thì anh chỉ kịp thấy bóng lưng Cố Tiểu Khanh biến mất trong chiếc xe màu xám
bạc.
Anh đứng trên bậc thềm há miệng định gào to tên cô, nhưng
một trận gió lạnh đột ngột bần bật thổi tới lấp đầy cổ họng anh bằng cái rét cắt da thịt, ngăn cản không cho anh có cơ hội lên tiếng.
Anh chôn chân tại chỗ thảng thốt nhìn chiếc xe khuất dần trong tầm mắt. Dù
những cơn gió rét lạnh đang thổi bạt lớp quần áo mỏng manh trên người
anh, nhưng anh không hề cảm giác được gì, cứ đau đáu trông về một
phương, mãi lâu sau vẫn không nhúc nhích.
¤¤¤
Trong xe
Mã Nguyên Bưu, điện thoại của Cố Tiểu Khanh vẫn ngoan cố đổ chuông. Hai
người không nói chuyện, tiếng chuông được thể càng lúc càng vang vọng.
Cố Tiểu Khanh nhìn điện thoại trong tay, ngón tay thẫn thờ dừng lại trên phím nghe, cuối cùng cô ngoảnh mặt sang bên, ấn mạnh nút tắt. Âm thanh
đang lanh lảnh réo rắt phút chốc ngừng bặt.
Khoang xe lại trở về yên tĩnh. Mã Nguyên Bưu đang chuyên tâm lái xe chợt quay đầu nhìn lướt
sang Cố Tiểu Khanh, thấy cô vẫn ngồi thừ người, anh chuyển tầm mắt về
phía trước, nói một cách thoải mái: “Tiểu Khanh này, hôm nay tớ vô mánh, đi ăn lẩu không? Nghe nói có một nhà hàng lẩu mới mở ở Phố đi bộ, ngon
mà cũng đông khách lắm.”
Cố Tiểu Khanh quay sang nở nụ cười tươi tắn với Mã Nguyên Bưu: “Được đó, cứ theo ý cậu đi.”
Mã Nguyên Bưu nhìn cô cười cười, rồi quay lại nhìn con đường phía trước,
không nói gì thêm. Cố Tiểu Khanh lại cúi đầu ngơ ngẩn nhìn hai chân.
Nhà hàng lẩu Mã Nguyên Bưu đưa Cố Tiểu Khanh tới nằm trên tầng hai của một
toà cao ốc thương mại tọa lạc trên Phố đi bộ. Chỉ mới đứng trong thang
máy họ đã cảm nhận được mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa, ngập tràn cả sống mũi. Cửa thang máy mở, trong tầm mắt hai người là không gian rộng lớn
thênh thang, tiếng người cười nói nhộn nhịp và cảnh tượng tấp nập hơn
rất nhiều so với những nhà hàng lẩu thông thường khác.
Nhà hàng
này không mấy sang trọng đắt đỏ, khách đến đây đa phần là những người
trẻ tuổi. Xung quanh họ có không ít các cặp tình nhân trẻ đang cùng nhau ăn uống thân mật. Cố Tiểu Khanh quan sát bốn bề một chút, xong lại nhìn vào nồi lẩu bốc hơi nghi ngút trước mặt, nước lẩu đỏ au sôi cuộn trào
thoáng chốc làm cô thấy thèm ăn.
Cố Tiểu Khanh lơ đãng tìm kiếm
trong nồi lẩu những món mình thích. Đối diện với cô, Mã Nguyên Bưu im
lặng thư thả dùng bữa. Mọi người quanh đó chuyện trò ầm ĩ, chỉ có hai
người họ yên tĩnh quá mức bình thường.
Không gì thích bằng ăn
lẩu vào một ngày đông lạnh giá. Trước đây vốn dĩ Cố Tiểu Khanh rất hứng
thú, nhưng hôm nay cô ăn vào chỉ cảm thấy mệt rũ chán chường. Ăn được
một lúc, nhận ra bầu không khí giữa họ quá nặng nề, cô ngẩng đầu nhìn Mã Nguyên Bưu, chọn ngẫu nhiên một đề tài nhằm xoa dịu tình hình: “Sao cậu biết tớ về lại thành phố C vậy?”
Cố Tiểu Khanh cười cười không
nói gì. Mã Nguyên Bưu cúi đầu nói tiếp: “Tiểu Khanh, bình thường đi làm
về cậu làm gì để tiêu khiển?”
Cố Tiểu Khanh ngẫm lại, quả thật
thường ngày cô sống rất lặng lẽ, chẳng đặc biệt ham thích điều gì. Cô
thuận miệng đáp: “Cũng không có gì, thì tớ lên mạng một chút, hay là làm vệ sinh dọn dẹp nhà cửa này kia, lâu lâu cuối tuần thì đi xem phim
thôi.”
Cô trả lời qua loa, còn Mã Nguyên Bưu lại lắng nghe hết
sức nghiêm túc. Cô vừa dứt lời, anh nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng
nói: “Tiểu Khanh, hôm nào chúng ta đi xem phim nhé?”
Cô sững người một thoáng, rồi liền nói: “Ừm, đi.”
Khi họ rời nhà hàng lẩu, thời gian vẫn còn sớm, Phố đi bộ buổi tối rộn ràng náo nhiệt, rực rỡ muôn sắc đèn màu. Giữa dòng người chen vai qua lại
như mắc cửi, Cố Tiểu Khanh và Mã Nguyên Bưu sóng bước chậm rãi đi về
phía trước. Họ đi rất gần nhau, vai kề vai, cũng có khi hai bàn tay thi
thoảng chạm nhẹ, nhưng suốt đoạn đường họ chưa từng nắm tay một lần.
Đi h