
đã không thế thấy rõ.
Kỳ thực Mã Nguyên Bưu học hành khá tốt, mỗi lần kiểm tra sát hạch điểm của cậu đều nằm trong số mười người dẫn đầu, có lẽ vì cậu nhỏ bé gầy gò,
hoàn cảnh gia đình lại nghèo nên trong lớp không mấy ai để ý đến cậu, vả lại chính cậu vẫn luôn cảm thấy tự ti. Mỗi ngày đến lớp, cậu không hé
răng nói câu nào, mắt kém – không dám tìm giáo viên xin đổi chỗ ngồi,
chép bài không đầy đủ – xấu hổ không dám mượn tập vở của bạn học để bổ
sung.
Cố Tiểu Khanh không phải kiểu người thích lo chuyện bao
đồng, nhưng mỗi ngày nhìn thấy Mã Nguyên Bưu rướn người nhìn bản, cô
không tin rằng giáo viên không hay biết gì về tình cảnh của cậu. Sự thật là chỗ ngồi ở những hàng đầu tiên đều dành cho đám học sinh con nhà
giàu có thế lực. Hơn nữa những người kia hiểu rõ, Mã Nguyên Bưu luôn
chịu khó học hành, nếu để cậu ghi chép bài giảng đầy đủ, thành tích chắc chắn sẽ vượt xa bọn họ.
Cuối cùng đến ngày kia Cố Tiểu Khanh
không thể nhịn được nữa. Một hôm vào lúc nghỉ giữa giờ, cô đem vở của
mình đưa cho cậu, nói: “Nếu cậu không chê, tôi có thể cho cậu mượn xem
bài ghi chép của tôi.”
Mã Nguyên Bưu kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt
thoáng ửng đỏ, nhận cuốn vở từ Cố Tiểu Khanh rồi lắp bắp nói: “Sao, sao
lại chê, cám ơn, cám ơn cậu.”
Trong mắt Mã Nguyên Bưu, Cố Tiểu
Khanh là một cô gái có phần lạnh nhạt, trong lớp chưa từng thấy cô chủ
động bắt chuyện với ai. Ban đầu cậu cho rằng Cố Tiểu Khanh cũng như
những bạn học khác, cũng khinh thường coi rẻ cậu như bọn họ. Một năm
cuối cấp này đã ấn định họ sẽ là những người cả đời xa lạ, sau khi tốt
nghiệp mọi người đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại. Ấy vậy mà hôm
nay Cố Tiểu Khanh lại cho cậu mượn vở, sự quan tâm bất ngờ này khiến cậu có chút vừa mừng vừa sợ.
Từ đó về sau hai người dần dần trở nên quen thuộc. Bình thường cũng có lúc trò chuyện đôi câu, sau những lúc
chép lại bài ghi của Cố Tiểu Khanh, Mã Nguyên Bưu sẽ giảng giải cho cô
những đề bài cô chưa hoàn tất.
Thi thoảng Cố Tiểu Khanh sẽ mang
một phần điểm tâm cho Mã Nguyên Bưu, cô không có ý gì khác, chỉ là đối
với cậu có phần cảm thông. Vào buổi trưa học sinh Nhất Trung ăn cơm từ
nhà mang theo hoặc ăn tại căn tin trong trường. Cố Tiểu Khanh để ý thấy
rất nhiều lần đến giờ ăn trưa Mã Nguyên Bưu đều đi đâu mất, sau bữa trưa lại quay về, bộ dạng không có vẻ gì giống vừa ăn xong, cô thật sự không ngờ hoàn cảnh gia đình cậu lại khó khăn đến mức ấy.
Bình thường Cố Tiểu Khanh hay mua thêm một phần bánh bao hoặc bánh mì, cô ăn một
phần còn một phần đưa cho Mã Nguyên Bưu, thản nhiên nói: “Cho cậu này,
tớ mua dư một phần, ăn phụ tớ đi.”
Lúc đầu Mã Nguyên Bưu có chút xấu hổ, sau nhiều lần như vậy, cậu đã trở nên tự nhiên hơn.
Kết quả đợt thi giữa học kỳ đầu tiên, Cố Tiểu Khanh xếp hạng 151 trong tổng số 175 học sinh cả khối và 31 trong tổng số 35 học sinh trong lớp,
thành tích học tập không chút tiến bộ. Mã Nguyên Bưu vừa nhìn kết quả
của mình vừa nhìn Cố Tiểu Khanh an ủi: “Không sao đâu, tại cậu bị mất
căn bản môn toán lý hóa, chỉ cần làm nhiều bài tập là được.”
Cố
Tiểu Khanh đang hút sữa, mỉm cười nhìn cậu: “Tớ biết.” Nói xong, không
đợi Mã Nguyên Bưu nhắc lần thứ hai, cô lập tức uống hết sữa rồi cắm đầu
làm bài tập.
Thành tích này rất kém cỏi nhưng không làm Cố Tiểu
Khanh buồn lo. Vốn dĩ khi còn học ở Ngũ Trung, cô có khả năng đạt đến
hạng trung bình trong lớp, điều này chứng tỏ cô vẫn có thể tiến bộ. Cô
tự nhủ, từ bây giờ đến khi tốt nghiệp còn vài tháng, đến lúc đó ắt hẳn
cô sẽ đuổi kịp mọi người.
Sau kỳ thi giữa kỳ, mùa hè nóng kỷ lục trong vòng 58 năm qua ở thành phố này cuối cùng đã rời đi nhường chỗ
cho những cơn gió mùa đông lạnh lẽo đang dần kéo đến.
Thời tiết
trở lạnh, mỗi ngày Cố Tiểu Khanh thức dậy đi học cảm thấy dễ chịu hơn
hẳn. Thật ra trong khoảng thời gian này cô học như liều mạng. Mỗi ngày
tan học vào lúc bảy giờ tối, về đến nhà đồng hồ đã điểm tám giờ, cô vội
vội vàng vàng ăn phần cơm tối ở nhà để dành rồi lập tức chui vào phòng
học bài đến hai, ba giờ sáng mới lên giường ngủ. Sáng nào cũng vậy, đúng bảy giờ rời giường, vừa rửa mặt vừa nhẩm lại bài vở.
Cố Tiểu
Khanh dần dần cảm thấy tiếng tivi trong nhà không biết đã được vặn nhỏ
từ bao giờ, bữa tối mỗi ngày đều có một chén canh để bồi bổ trí não, có
đôi khi giữa đêm hôm khuya khoắt, ba cô sẽ bưng canh vào phòng, lo lắng
khuyên bảo: “Con gái à, nghỉ ngơi một lát đi, đừng vắt kiệt sức lực như
vậy, năm nay không được thì sang năm thi lại có sao đâu.” Cố Tiểu Khanh
không muốn học thêm một năm nữa, cô vừa húp canh vừa nhìn ba nói: “Ba
đừng lo, chỉ vì kiến thức căn bản của con còn yếu, con đang ôn tập lại
từ đầu, từ từ rồi sẽ tốt thôi à ba.” Ba cô không biết làm sao, đành bất
đắc dĩ nhìn cô một lúc rồi lắc đầu đi ra ngoài.
Thực ra đối với
Cố Tiểu Khanh mà nói, cô không cho phép bản thân mình cảm thấy khổ cực
vất vả, bởi đây mới chỉ là bước khởi đầu, sau này còn một chặng đường
dài đang chờ cô phía trước.
Trong lúc Cố Tiểu Khanh siêng năng
chăm chỉ học tập, ngày tháng cũng dần trôi qua. Kết quả thi