
hiện trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn, cô trông thấy Mã Nguyên Bưu nở nụ cười ấm áp: “Ăn một chút gì đi, lúc này cậu không thể ngã xuống được đâu.”
Cố Tiểu Khanh
ngại ngần đón lấy bát cháo rồi ấp trong tay. Bấy giờ cô mới sực nhớ đã
quên khuấy cậu bạn Mã Nguyên Bưu, bèn cười nhẹ, áy náy nói: “Xin lỗi, tớ quên mất, chẳng quan tâm đến cậu gì cả. Cậu ăn gì chưa?”
Mã Nguyên Bưu mượn chiếc ghế của giường bên cạnh, ngồi xuống cạnh cô: “Tớ ăn rồi, cậu đừng bận tâm tới tớ làm gì.”
Phòng bệnh vẫn luôn ầm ĩ tiếng người nói chuyện, chưa từng được một giây yên
tĩnh. Hai người ngồi trong lẳng lặng, nhất thời chẳng thể nói nên lời.
Bà Cố quay lại bệnh viện rất nhanh, xem ra chỉ về nhà thu xếp một khoảng
thời gian ngắn mà tinh thần bà tốt hơn nhiều. Bà đặt đồ đạc trên tay
xuống, đi đến thăm chừng tình hình ông Cố một chút rồi quay sang nói với Cố Tiểu Khanh: “Con về đi, mẹ ở đây lo cho ba con.”
Cố Tiểu
Khanh đứng lên, vừa dợm nói thì bà đã ngắt lời không đợi cô mở miệng:
“Con thử ngửi mùi trên người mình xem, cả ngày hôm qua con làm gì vậy?
Còn không mau về nhà lo chỉnh đốn đi.”
Thấy mẹ mặt nhăn mày nhó, ngữ khí nghiêm khắc, Cố Tiểu Khanh không dám hó hé gì thêm, đành nghe
lời ra về cùng Mã Nguyên Bưu. Thế là từ đầu chí cuối cô vẫn không kịp
giới thiệu cậu bạn với bà.
Bước ra khỏi bệnh viện, hai người dừng chân bên đường, Mã Nguyên Bưu hỏi Cố Tiểu Khanh: “Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.”
Cố Tiểu Khanh ngoảnh mặt về phía Mã Nguyên Bưu cười nói: “Mã Nguyên Bưu,
vì tớ cậu đã bận suốt đêm qua rồi cả nửa ngày hôm nay nữa, tớ thấy áy
náy lắm. Cậu xem, giờ tớ tỉnh táo thế này thì chắc chắn sẽ tìm được nhà
mình, cậu đừng lo cho tớ, mau về nghỉ ngơi đi.”
Mã Nguyên Bưu nhìn cô cười: “Được rồi, nhưng ít nhất cậu cũng cho tớ số điện thoại của cậu chứ.”
“Đương nhiên, tớ còn muốn cảm ơn cậu thật nhiều nữa kìa.” Cố Tiểu Khanh gật đầu đồng ý ngay rất dứt khoát.
Mã Nguyên Bưu cũng không kéo dài thời gian, trao đổi số điện thoại xong, mỗi người đều tự đón taxi rời đi.
Cố Tiểu Khanh trở về căn hộ nhỏ ở Thành Nam. Mặc dù nhiều tháng không về
lại nơi này nhưng cô vẫn duy trì hợp đồng thuê nhà. Bởi sâu trong tiềm
thức, cô biết chuyện sống ở nhà Âu Lâm Ngọc sẽ không thể bền lâu. Vì thế cô đã giữ lại căn nhà này xem như dành sẵn một con đường lui cho chính
mình.
Bước chân vào nhà, hiện lên trong đôi mắt cô là lớp bụi
bặm phủ mờ mọi vật. Kể từ hôm qua đến nay cô không nhận được điện thoại
của Âu Lâm Ngọc. Khẽ dụi cặp mắt cay xè nhức mỏi và xốc lại tinh thần,
cô đi vào nhà, bắt đầu tìm quần áo tắm gội.
Cố Tiểu Khanh vội vã tắm rửa, sửa soạn đâu vào đấy tươm tất rồi vào lại bệnh viện. Vừa đến
trước cửa phòng bệnh, bước chân cô thoáng chững lại. Ba cô đã hồi tỉnh,
mẹ đang dùng khăn lông lau mặt cho ba. Bà nở nụ cười hiền hòa, cử chỉ
dịu dàng. Còn ông thì mãi ngắm nhìn gương mặt bà, ánh mắt họ thắm đượm,
chứa chan tình cảm. Dường như thế giới nồng nàn yêu thương giữa họ,
không một ai có thể xen vào.
Cố Tiểu Khanh bỗng nhiên vỡ lẽ: Tình yêu chỉ là chuyện giữa hai người.
Cố Tiểu Khanh đi đến bên giường, nhìn ba rồi nhẹ nhàng nói: “Ba tỉnh rồi
hả ba.” Ông Cố quay đầu, yếu ớt cười tủm tỉm với cô rồi “Ừ.” nhẹ. Bà Cố
lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, không nói câu gì.
Cố Tiểu Khanh nhìn quanh quất bốn phía, thấy không có việc gì để làm, cô đến ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh giường ông Cố.
Lau mặt cho chồng xong, bà Cố chuẩn bị vào nhà vệ sinh giặt khăn. Thấy vậy, Cố Tiểu Khanh bước tới đón chậu rửa mặt trong tay mẹ. Bà không đưa cho
Cố Tiểu Khanh, mà lại nhìn cô rồi bảo: “Tiểu Khanh, con lo sống cho tốt
vào. Thân là con gái, đừng để cho cuộc sống của mình hỗn độn rối loạn
không đâu vào đâu. Ba con ở đây có mẹ chăm rồi, con về nhà nghỉ ngơi lấy sức đi.” Cố Tiểu Khanh cúi đầu nín thinh, bà Cố nói xong thì bưng chậu
rửa mặt ra ngoài phòng bệnh, không để ý đến cô.
Cố Tiểu Khanh
vuốt mặt quay đầu nhìn ba, ông vươn tay về phía cô, Cố Tiểu Khanh liền
bước đến nắm bàn tay của ba mình. Ông thì thào nói: “Ngoan, nghe lời mẹ
đi con.”
Cố Tiểu Khanh không nán lại lâu trong bệnh viện. Mẹ vừa quay lại phòng bệnh một lúc thì cô liền về nhà. Về nhà, soi mình trước
tấm kính trong nhà vệ sinh, cô bắt gặp một gương mặt vàng vọt như ngọn
nến cũ kỹ ố màu cùng hai mảng thâm quầng đen sạm lan rộng dưới viền mắt.
Cố Tiểu Khanh thở dài, vỗ nhẹ vào mặt, thì thầm nói: “Giữ vững tinh thần
nào, Cố Tiểu Khanh.”, dứt lời liền xắn tay áo bắt đầu quét dọn vệ sinh
nhà cửa.
Đêm nay ở nhà, Cố Tiểu Khanh đã có giấc ngủ sâu và
không mộng mị. Hôm sau thức dậy thấy sắc diện tươi tỉnh hơn nhiều cô mới yên tâm vào bệnh viện. Phòng bệnh không còn bà Cố, thay vào đó là một y tá nam đang kiểm tra tình trạng của ông Cố. Cố Tiểu Khanh biết nhà mình có hai chiếc taxi cần bảo dưỡng, ngoài ra mẹ cô còn phải quản lý cửa
hàng điện tử của bà, chắc hẳn bà đã ra về một cách tất tả với biết bao
lo toan.
Thần sắc của ông Cố thoạt nhìn tốt hẳn so với hôm qua.
Sau khi ông đã bài tiết toàn bộ khí hư nhược trong cơ thể ra ngoài, bác
sĩ cho phép ăn chút thức ăn lỏ