
bán hộ không? Em nói cho anh biết — hôm nay bán
được rồi! Hơn nữa giá cũng rất khá, khấu trừ tiền hoa hồng, anh có thể
đổi được xe!" Cô hưng phấn báo cho anh biết tin này.
Quan
Trí Đàn sửng sốt. Đó là lúc anh thừa dịp rảnh rỗi, nhìn bản thiết kế cô
vẽ, rồi đóng ra một bộ gia cụ, sau đó năn nỉ thủ trưởng của cô để cho họ gửi bán.
Vốn nghĩ sẽ bị làm khó dễ, kết quả lại không hề có, thủ
trưởng của Tiểu Trinh vô cùng hào phóng nói, túy ý muốn để bao lâu thì
để, nếu bán được thì chỉ lấy tiền hoa hồng thôi.
Cho dù là đã gửi, hai người cũng không nghĩ sẽ bán được nhanh, Tiểu Trinh hiện
giờ làm việc cho một công ty độc quyền thiết kế gia cụ, hiện giờ công
việc của anh đều do công ty của Tiểu Trinh thuê.
"Giá rất cao, em
hoảng sợ, không thể tưởng tượng được đối phương thật sự nguyện ý ra giá, lúc khách đi rồi, quản lý khen anh không ngớt miệng! Quản lý hoan
nghênh chúng ta tiếp tục gửi bán." Tiểu Trinh cảm thấy thật kiêu ngạo,
vì người được khen chính là chồng của cô. "Mới một tuần đó. A Đàn, anh
thật lợi hại, ngay cả quản lý cũng khen tay nghề của anh rất tốt, hoàn
toàn không nhìn ra đường nối."
"Vậy sao em không nói là thiết kế của em tốt?" Quan Trí Đàn hỏi lại.
Kết quả cô vốn đang vui vẻ, lại trở thành muốn nói lại thôi.
"Em ấy, không nói cho quản lý biết, là em thiết kế giỏi sao? Anh chỉ biết,
đồ ngốc này, em cứ vậy thì bao giờ mới đạt được sự khôn khéo của một trợ lý thiết kế?" Anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. "Sẽ khiến người ta lợi
dụng em!"
"Được, lần sau em nhất định sẽ nói!" Tiểu Trinh hạ quyết tâm, không thể lại thẹn thùng như vậy.
"Em đừng có đem tiền đi mua xe cho anh! Miễn, trước tiên để đấy đã, dùng
thế nào thì chúng ta sẽ thảo luận sau." Quan Trí Đàn tiên hạ thủ vi
cường, trước hết giải thích rõ, để cô không đem tiền tiêu cho bọn họ.
Anh có kế hoạch dùng số tiền đó để mua thêm một số đồ mới cho ba người.
"Được rồi, em về công ty đâu, cũng đến giờ rồi." Cô nhìn đồng hồ, tính toán thừoi gian, cũng gần rồi, giờ mà về là vừa vặn.
"Khoan đã, em đi một mình đến đây phải không?" Quan Trí Đàn nheo mắt. "Em đợi chút, anh đưa em đi làm."
Anh nhanh chóng ăn xong, gói hộp cơm vào túi, đi vào công trường nói với người quản đốc một tiếng, sau đó cầm chìa khóa đi ra.
"Thời tiết nóng như vậy em còn đi tới đi lui, muốn bị cảm nắng à? Anh nghxi
em nên gọi đồng nghiệp đưa tới chứ! Lên xe đi!" Anh ngồi trên chiếc xe
máy 125cc cũ, giục cô.
Nhìn anh ngồi trên xe, Tiểu Trinh
hơi sửng sốt, sau đó cười đi lại, nhận mũ bảo hiểm từ tay anh, ngồi
xuống, ôm chặt thắt lưng anh. "Ôm chặt vào nhé." Quan Trí Đàn dặn dò, khởi động xe, chở cô về công ty.
Dựa mặt vào lưng anh, Tiểu Trinh nhịn không được nghĩ, anh vì cô, mà đã hy sinh thật nhiều.
Hơn một năm trước, cô gặp vấn đề về việc làm khi mới tốt nghiệp, cơ hội làm việc trong trấn không nhiều lắm, mà lúc ấy có một thầy giáo đã về hưu
cho cô một cơ hội, muốn cô đến Tân Trúc làm việc, khởi đầu là việc bán
hàng, còn nếu vẫn muốn làm thiết kế, có thể từ từ học.
Cô rất muốn nhận công việc này, nhưng lại không có điều kiện.
Mà Quan Trí Đàn khi đó có xung đột với người nhà, tranh chấp, cuối cùng
rời nhà, tạm nghri học, hai người đều có phiền não, đều bận rộn. Sau anh biết cô muốn đến Tân Trúc làm việc, nhưng không có tiền, anh đột nhiên
biến mất một thời gian không thấy đâu, cho đến khi anh xuất hiện trở
lại, là trong lễ tốt nghiệp của cô. Anh cầu hôn cô…
"Tiểu
Trinh, người nhà anh không cần anh." Anh cười, ngữ khí tưởng thoải mái,
nhưng vẻ mặt cô đơn lộ ra biểu hiện bất cần. "Anh đã phụ lại sự kỳ vọng
của họ, mọi thứ đều làm không tốt, anh vô dung, hiện giờ đã không còn
chỗ nào để đi, Tiểu Trinh, em có đồng ý thu lưu một thằng đàn ông vô
dụng như anh không?"
Ánh mắt anh nhìn cô, giống như anh chỉ còn mỗi mình cô.
"Hiện giờ, anh chỉ có thể tặng em một đóa hoa hồng và chiếc nhẫn này, anh
không phải là một thiếu gia, không thể chu cấp cho em một cuộc sống tiện nghi, nhưng là anh sẽ làm được, anh tìm một công việc, ở phòng thuê
cũng được, tiền lương không nhiều lắm, nhưng chỉ cần tiết kiệm một chút, vẫn có thể sống được."
Anh không nói hai người cùng nhau
làm, áp lực cuộc sống sẽ không lớn, cũng không nói sẽ gánh vác gánh nặng kinh tế trên vai cô, nhưng Tiểu Trinh biết, việc này không cần phải
nói, anh đều đã làm.
"Gả cho anh, sau đó đi Tân Trúc, đưa ông nội cùng đi, ba người chúng ta cùng nhau sống."
Lúc ấy, có rất nhiều nguyên nhân khiến cô xúc động đồng ý kết hôn — cô càng ngày càng thích anh, vẻ mặt chỉ có một mình cô của anh, hoảng loạn khi
đối mặt với tương lai… Vì thế, cô gật đầu đồng ý.
Ngay sau lễ tốt nghiệp, hai người kết hôn.
Công việc cũng đã sắp bắt đầu, họ nhanh chóng sửa soạn hành lý, đưa theo ông nội chuyển từ trấn nhỏ đến Tân Trúc.
Sau khi đến Tân Trúc, cô mới biết, Quan Trí Đàn bị người nhà cắt kinh tế,
đoạn tuyệt quan hệ, không có tiền thuê phòng, phải thế chấp đồ để mua đồ dùng, còn tiền để ông nội đi chữa đầu gối…. Anh bán chiếc Harley, thay
bằng một chiếc xe kiểu cũ. Một năm kết hôn, cho dù cuộc sống k