
ung Diệu Lệ đáp ứng.
"Nhớ kỹ, lúc khám phải phô bày hết mị công của em ra đó, dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân. Nhất định phải khiến tên bác sĩ ra vẻ đạo mạo
kia mắc câu. Việc thành công anh sẽ có phần thưởng lớn cho em!"
"Em hiểu rồi, anh cứ yên tâm đi!" Chung Diệu Lệ cười nói.
Tắt máy, Chung Diệu Lệ lấy gương trong túi xách ra, tỉ mỉ trang điểm lại khuôn mặt mình, xác định mọi thứ đều hoàn hảo, nụ cười càng trở nên
kiêu ngạo. Nghĩ thầm, không ngờ lại là một bác sĩ đẹp trai như vậy. Vậy
là cuộc mua bán này rất có lời nha.
Đến xế chiều, Chung Diệu Lệ lại đến phòng khám của khoa ung thư vú. Đôi
mắt đẹp khẽ đảo quanh phòng khám. Nhìn thấy ngoại trừ Ninh Vi Cẩn còn có hai nữ sinh thực tập.
Chung Diệu Lệ lặng lẽ kéo thấp cổ áo xuống, sau khi xác định bộ ngực đủ mê người, lập tức đi vào.
"Bác sĩ đẹp trai, lại gặp rồi." Sau khi ngồi xuống, Chung Diệu Lệ lấy ra cuốn sổ khảm bệnh đặt lên bàn, tròng mắt đầy ám hiệu cười quyến rũ,
"Mau giúp em kiểm tra một chút đi. Em lo lắng sắp chết rồi!"
"Thế à?" Ninh Vi Cẩn hỏi vặn lại đồng thời cũng nhìn ra tâm tư ẩn sâu trong đôi mắt của Chung Diệu Lệ.
Không biết vì lý do gì mà Chung Diệu Lệ cảm thấy chột dạ khi bị anh nhìn như vậy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói: "Tất
nhiên rồi, phụ nữ nào cũng muốn chỗ này thật khỏe mạnh. Em rất sợ có u
ác tính đến mức cũng không ngủ được!"
"Nếu đã lo lắng như vậy thì cô đi chụp X – Quang đi." Ninh Vi Cẩn viết
giấy yêu cầu chụp X – Quang. Sau khi điền xong, đưa cho Chung Diệu Lệ.
"Đợi sau khi chụp thì sẽ có kết quả rõ ràng thôi!"
Chung Diệu Lệ không nghĩ tới chuyện lại phát sinh ngược lại hoàn toàn
với kế hoạch ban đầu của cô ta. Trong lúc bất chợt không biết làm thế
nào cho phải, chỉ còn cách cố gắng kiên trì: "Em nghe bạn bè nói bác sĩ
có kinh nghiêm thì chỉ cần sờ là biết có phải bị ung thư hay không mà,
anh không làm được sao? Đợi đến khi có phim chụp X – Quang thì sẽ rất
lâu, em không đợi được lâu như vậy đâu!"
"Không thể. Nếu không có gì thay đổi thì hai ngày sau cô có thể lấy được kết quả rồi!" Ninh Vi Cẩn hoàn toàn không để ý tính khiêu khích trong
lời nói của Chung Diệu Lệ, thái độ bình thản, "Bây giờ nên đi là tốt
nhất!"
"Em có thể xin số điện thoại của bác sĩ không?" Chung Diệu Lệ vẫn không chịu buông tha.
"Không cần thiết phải vậy. Thứ tư và thứ sáu, tôi sẽ đến phòng khám. Nếu cần tìm tôi có thể chọn hai ngày này. Dĩ nhiên cô cũng có thể chọn bác
sĩ khác để khám, cũng không có gì khác nhau cả!"
". . . . . " Chung Diệu Lệ không cam lòng nhận lấy biên lai, chậm rãi đứng dậy, nói lời cảm ơn rồi rời phòng khám.
Sau khi Chung Diệu Lệ rời đi, Tiểu Trần và Tiểu Phó nhìn nhau, cười nói: "Mặc như vậy đến khám bệnh nhất định là có ý đồ rồi. Chắc chắn là muốn
thầy giáo chúng ta chú ý!"
"Thật sự coi giáo sư Ninh chúng ta là kẻ ngủ sao, chẳng lẽ dễ dàng rơi vào bẫy của loại đàn bà này như vậy à?"
. . . . .
Kết quả chụp X – Quang của Chung Diệu Lệ vô cùng bình thường. Không cớ
nào khác để tiếp tục tiếp cận Ninh Vi Cẩn, cô ta cảm thấy cực kỳ không
cam lòng. Thứ nhất là cô phụ sự ủy thác của Đại Miêu, không hoàn thành
nhiệm vụ. Thứ hai, dù gì cô ta cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, sao có thể
bỏ qua một người đàn ông xuất sắc như vậy chứ?
Cho nên, hàng ngày Chung Diệu Lệ đều đứng ở bãi đậu xe bệnh viện chờ
Ninh Vi Cẩn. Cô ta cố ý tìm chế tạo ra tình huống vô tình chạm mặt Ninh
Vi Cẩn nhưng không hề có kết quả. Ninh Vi Cẩn dường như đã hoàn toàn
quên cô vậy. Gặp thoáng qua cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Đối với việc lần này, Đại Miêu chỉ nói thêm một câu: "Nếu như cô có thể
xử lý được tên bác sĩ kia, tôi sẽ tăng thù lao lên gấp đôi!"
Vì vậy Chung Diệu Lệ trăm ngàn lần không thể nào buông tha được. Hôm nay vừa đứng canh ở bãi đậu xe, thừa dịp bốn bề vắng lặng. Cô ta lấy son
môi trong túi xách, định viết lên kính trên xe Ninh Vi Cẩn. Trong túi
vang lên tiếng chuông điện thoại. Cô ta thu tay lại, lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn đó là điện thoại của Đại Miêu. Cô ta chỉ nói đơn giản vài câu
rồi tắt máy, thuận tay để điện thoại lên mui xe của Ninh Vi Cẩn. Cả
người cúi xuống, vểnh mông lên, cầm son môi viết vài dòng tỏ tình lên
kính xe Ninh Vi Cẩn.
Còn chưa viết xong, bên tai đã vang lên một giọng nói tức giận: "Xin hỏi cô đang làm gì chiếc xe của tôi vậy?"
Chung Diệu Lệ sợ hết hồn. Quay đầu nhìn lại thì Ninh Vi Cẩn đang ở trước mặt, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn cô ta.
"Bác sĩ Ninh!" Chung Diệu Lệ vội vàng đứng thẳng lên, cười nói, "Bởi vì, anh không chịu cho em số điện thoại. Vì có thể giữ liên lạc với anh em
chỉ còn cách viết số điện thoại của em lên kính xe thôi, anh sẽ không để ý chứ?"
"Thứ nhất, tôi không muốn giữ liên lạc với cô. Thứ hai, chỗ này có
camera. Tôi sẽ yêu cầu nhân viên an ninh lấy làm bằng chứng tố cáo với
cảnh sát. Chứng minh cô có ý đồ bất chính với tài sản cá nhân của tôi.
Thêm nữa mấy ngày liền liên tục quấy rầy tôi!"
"Anh muốn báo cảnh sát?" Chung Diệu Lệ cười khan. "Đừng nói giỡn nữa được hay không?"
"Không có ai nói giỡn với cô cả!" Ninh Vi