
iúp đỡ.
Từ Vận nhìn thấy thần sắc Trịnh Đinh Đinh rất tốt,
vừa nhìn đã đoán được là đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào. Nhớ đến bản thân vẫn đang chiến tranh lạnh với anh chàng công vụ kia cảm thấy
ảo não vô cùng.
Tâm trạng tốt đẹp của Trịnh Đinh Đinh kết thúc khi nhận được một cuộc điện thoại vào lúc nghỉ trưa.
Lúc ấy, cô thấy một dãy số xa lạ nhưng lại hơi quen mắt trên màn hình điện
thoại nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà nhận cuộc gọi.
Ai ngờ, người gọi đến chính là mẹ của Ôn Tử Hinh.
Lần trước còn làm ra vẻ, nhưng lần này thái độ của mẹ Ôn không tốt chút nào, trực tiếp nói luôn.
"Kể từ khi Trần Tuần trở về tìm cô, cảm xúc của Tử Hinh cực kỳ tồi tệ, ai
khuyên cũng không được. Ngay cả trưởng khoa nói không được để con bé như vậy nhưng Trần Tuần cũng mặc kệ lời ông ta nói. Sức khỏe, tinh thân con bé đã không bằng người bình thường, sau này con bé phải làm sao đây? Mà cô cũng thật là, chúng tôi có thiếu gì cô đâu. Tại sao không tìm ai
khác mà hết lần này đến lần khác chỉ nhằm vào Trần Tuần. Cô cũng không
phải không biết Trần Tuần và Tử Hinh đã có 4 năm tình cảm. Tử Hinh cũng
vì nó mà bỏ ra rất nhiều thứ, thậm chí còn mất một đứa bé. Vậy nên sau
này rất khó có thể có thai lại. Thứ cho tôi nói thẳng, hai người bọn
chúng sẽ dây dưa với nhau cả đời. Cô có thể cố gắng chiếm đoạt để thỏa
mãn sự kiêu ngạo của cô. Nhưng cô phải nhớ kỹ, Tử Hinh con gái tôi chính là vật hi sinh của hai người. Mà món nợ Trần Tuần thiếu con bé cả đời
này sẽ không trả hết được. Nếu quả thật cô có thể thoải mái, yên tâm
hưởng thụ những thứ này thì tôi cũng không còn lời nào để nói. Chẳng qua chỉ nhắc nhở cô một câu, Trần Tuần là một thằng đàn ông bạc tình bạc
nghĩa. Hôm nay đã đối xử ác độc với Tử Hinh như vậy thì sẽ có một ngày
cô cũng như thế mà thôi. Đàn ông chính là như vậy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cô cứ thử nhìn xem, tôi không có nói sai đâu!"
Càng nói, tâm tình mẹ Ôn càng kích động. Cuối cùng không nói thêm một chữ nào mà cúp điện thoại.
Lỗ tai Trịnh Đinh Đinh nóng nóng, cả người như nằm mơ. Sau khi tỉnh táo
lại, cô gọi lại cho bà ta, nói thẳng: "Tôi tôn trọng bà là bậc trưởng
bối mới gọi lại nói rõ ràng với bà. Sau này cũng đừng trách tôi không
nói rõ, tôi và Trần Tuần không ở chung một chỗ. Hiện giờ chúng tôi cũng
chẳng có quan hệ gì, tương lại cũng không. Hơn nữa, tôi đã có bạn trai
rồi. Tôi cũng không phải là người không có Trần Tuần thì không thể."
"Cô đừng nghĩ có thể lừa được . . . . . " Thái độ của mẹ Ôn vẫn không tốt hơn chút nào.
Trịnh Đinh Đinh ăn miếng trả miếng, cúp điện thoại.
Mẹ Ôn gọi lại, Trịnh Đinh Đinh không nhận nữa, cũng lưu số điện thoại này vào danh sách đen.
Trịnh Đinh Đinh ngồi vào chỗ, để điện thoại sang một bên, tiếp tục xem bản
thiết kế của mình. Xem không lâu thì điện thoại lại rung lên.
Lần này là điện thoai của Trần Tuần.
Trịnh Đinh Đinh vốn định mặc kệ nhưng nghĩ một chút vẫn quyết định nhận. Có những chuyện nên nói rõ thì hơn.
"Đinh Đinh, mẹ của Ôn Tử Hinh có phải lại làm phiền em hay không?"
"Đúng, bà ấy gọi tới nhưng không nói không rằng mà đã mắng cho em một trận
rồi!" Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc nói. "Trần Tuần, cảm phiền anh nói rõ
với bà ta đi, đừng để bà ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta nữa. Em thấy
có rất nhiều phiền toái không cần thiết!"
Trần Tuần trầm mặc
một lúc, sau đó cười: "Xin lỗi, thật sự anh đã nói chuyện với bà ấy là
muốn quay về tìm em cho nên bà ấy hiểu lầm. Em yên tâm đi, anh sẽ giải
thích với bà, sẽ không để bà quấy rầy em nữa!"
"Vậy được rồi, cảm ơn anh!" Trịnh Đinh Đinh muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
Trần Tuần muốn nói thêm cái gì nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng. Chỉ nói hẹn gặp lại sau đó cúp máy.
Trần Tuần đi ra khỏi phòng làm việc, dọc theo hành lang đi đến thang máy.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra Đại Miêu cùng nữ nhân viên bộ phận tiêu thụ nói cười.
"Lão đại!" Đại Miêu buông bả vai cô nhân viên kia, cười hỏi: "Sao vậy? Trông tâm trạng anh không được tốt lắm thì phải?"
"Anh lên sân thượng hút điếu thuốc!"
"Đúng lúc, em cũng muốn đi hít thở không khí!"
Hai người cùng đi lên tầng thượng. Trần Tuần lấy bao thuốc lá, rút một điếu, Đại Miêu châm lửa giúp anh.
Trần Tuần hít một hơi, chậm rãi thả khói, khẽ nheo mắt lại nhìn ra xa: "Anh bị Đinh Đinh từ chối hoàn toàn rồi!"
Đại Miêu sửng sốt, sau đó thắc mắc hỏi: "Rốt cuộc cô ấy định thế nào? Thật sự là chuyển tình yêu sang bác sĩ Ninh kia rồi sao?"
Trần Tuần cười nhạt: "Anh không biết cô ấy có yêu người khác rồi hay không
nhưng thái độ cô ấy với anh rất kiên quyết. Anh không có cách nào!"
Đại Miêu than thở: "Phụ nữ đúng là động vật mang thù mà. Chắc cô ấy không
quên được chuyện lúc trước anh bỏ hết tất cả mọi thứ ở đây mà đi tìm Ôn
Tử Hinh."
"Có lẽ vậy! Chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh
không có lựa chọn nào khác!" Trần Tuần vừa hít một hơi rồi nhả ra. "Anh
chỉ sai ở chỗ không nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với cô ấy, không khẳng định quan hệ giữa bọn anh!"
Đại Miêu như có điêu suy nghĩ
nhìn Trần Tuần, rồi hỏi: "Em hỏi thật một câu.