
đang họp mà anh mất hồn những hai lần, sau khi bị chủ nhiệm Vinh phê
bình đích danh, Ninh Vi Cẩn lấy bút viết lên sổ ba chữ Trịnh Đinh Đinh.
Lúc nghỉ trưa, Thư Di Nhiên đến khoa ngoại tìm Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn
đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân, cất phim chụp X quang vào trong túi hồ sơ trả lại cho họ. Người nhà bệnh nhân nói tiếng cảm ơn với anh, rồi rời khỏi phòng khám. Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Ninh Vi
Cẩn.
"Học trưởng Ninh!" Thư Di Nhiên mỉm cười đi tới, "Em có chuyện muốn nói với anh!"
"Chuyện gì?"
"Ba mẹ em muốn mời anh đến nhà ăn một bữa cơm!"
Ninh Vi Cẩn ngước mắt, lạnh nhạt nhìn qua Thư Di Nhiên, sau đó thản nhiên từ chối: "Tôi không có thời gian!"
Thư Di Nhiên trầm mặc một lát, khóe môi lại nở nụ cười: "Anh vẫn có ngày
nghỉ mà! Tìm một ngày nào đó đến nhà em có được không? Ba mẹ em vẫn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn anh đã chăm sóc em lúc đi học chuyên tu!"
"Chăm sóc cô lúc đi học chuyên tu sao?" Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại, "Sao tôi lại không nhớ có chuyện này!"
Nụ cười Thư Di Nhiên trở nên lạnh cứng, hai tay để trong túi áo blouse
trắng khẽ siết thành nắm đấm, nhẹ nhàng nói: "Anh không cần suy nghĩ
nhiều như vậy! Chúng ta từ đồng học đến đồng nghiệp, rồi cả khoảng thời
gian đi học chuyên tu, dù chỉ là tình cảm đồng bào, em mời anh một bữa
cơm cũng rất bình thường. Anh không cần từ chối như vậy chứ?"
"Không cần thiết!" Ninh Vi Cẩn thu hồi tầm mắt, vươn tay lấy một hồ sơ bệnh án đọc.
Thư Di Nhiên thấy anh không nhìn cô ta, đáy lòng như đưa đám. Cô ta miễn
cưỡng gật đầu một cái: "Vậy chuyện này nói sau! Luôn có cơ hội mà!"
Thư Di Nhiên nói xong rồi xoay người, muốn đi ra khỏi phòng làm việc, bên
tai lại truyền đến một âm thanh lạnh lùng: "Không có sau này!"
Bước chân cô ta hơi chậm lại.
Ninh Vi Cẩn cầm bút, sửa sang lại chút bệnh án, tròng mắt thản nhiên mà nói
tiếp: "Thư Di Nhiên, tôi không hề có chút hứng thú nào với cô. Trước
kia, hiện tại và sau này, tôi đều không thích cô. . . . . Nếu như cô
tiếp tục lãng phí thời gian trên người tôi, sẽ chỉ khiến tôi càng thấy
chán ghét mà thôi!"
Hốc mắt Thư Di Nhiên đỏ lên, bàn tay
siết chặt, móng cắm vào lòng bàn tay. Đau đớn này giống như lòng cô vậy. Xấu hổ, phẫn hận, không cam lòng, cũng không buông tay được. . . . .
Tất cả đều đau. . . . . Cô ta mãnh liệt hít mũi một cái, ngón tay xoa
xoa khóe mắt ướt, sống lưng thẳng tắp, bước nhanh ra khỏi cửa phòng khoa ngoại. Trở về phòng làm việc của mình, cô ta đi vào nhà vệ sinh, khóa
cửa, mở vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, sau đó khóc to thành tiếng.
Đi học chuyên tu với Ninh Vi Cẩn gần một năm, chuyện cô ta dự liệu không
hề xảy ra. Thậm chí ngay cả cơ hội tiếp cận anh cũng không có. Cho du
anh có mệt mỏi, cô đơn như thế nào, chỉ cần cô ta đến gần anh lại mang
vẻ phòng bị và lạnh lẽo, hoàn toàn không cho cô một chút khe hở nào.
Nhiều năm thầm mến anh như vậy đến tận bây giờ cũng không có kết quả. Cho dù
cô gái Trịnh Đinh Đinh kia có rời đi, Thư Di Nhiên cô ta cũng không có
cơ hội tiếp cận Ninh Vi Cẩn.
Điều bi ai nhất chính là,
cho dù cô biết rõ thái độ của Ninh Vi Cẩn, nhưng vẫn không kiềm chế được mà sùng bái, mê luyến anh. Thậm chí, bởi vì anh mà cũng không thèm để
những tên đàn ông khác vào mắt.
*
Mấy ngày liên tục đẩy nhanh tốc độ và giao hàng khiến Trịnh Đinh Đinh cảm thấy
mệt mỏi. Tối hôm đó, cô trằn trọc trở mình, thật vất vả mới ngủ được
nhưng lại cảm thấy đau mà tỉnh lại. Cô mở mắt, xoay người, nằm ngang
trên giường, đưa tay cẩn thận sờ ngực trái. Cảm giác đau căng trướng
khiến cô nhíu mày.
Bởi vì đã phẫu thuật, Trịnh Đinh Đinh đối với việc này cảnh giác rất cao, trong đầu hiện lên hai chữ "tái phát!"
Trịnh Đinh Đinh có chút kinh hãi, nghĩ thầm không biết tại sao cô lại xui xẻ
như vậy! Hơn một năm lại tái phát, tỷ lệ này đâu có cao chứ?
Cô cảm thấy có lẽ bản thân quá đa nghi rồi, chỉ hơi căng đau mà thôi.
Không có nghĩa gì cả, xoay người, tiếp tục nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nửa phút sau cô lại mở mắt ra, thở dài thườn thượt một hơi. Quyết định sẽ đi kiểm tra lại một lần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Đinh Đinh chạy tới bệnh viện nhân dân số I, đến phòng khám khoa vú.
Bởi vì biết thứ ba không phải là ngày Ninh Vi Cẩn khám bệnh nên Trịnh Đinh Đinh đặc biệt chọn ngày này.
Khi cô đăng ký xong, liền lên phòng khám trên tầng hai. Không để ý tới sau lưng có một bóng dáng thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi.
Trực ca đêm, vừa mổ xong, Ninh Vi Cẩn xuống phòng thuốc lấy ít thuốc dẫn cho bệnh nhân. Trên đường trở lại phòng khám ngoài ý muốn anh nhìn thấy
Trịnh Đinh Đinh đang xếp hàng đăng ký khám.
Mấy ngày không gặp dường như cô hơi gầy một chút, bênh sao? Trịnh Đinh Đinh cau mày, tròng mắt hơi kinh ngạc một chút.
Sáng thứ ba, có rất nhiều người đến khoa vú khám bệnh. Trịnh Đinh Đinh ngồi chờ, nhàn nhã lướt web.
Đợi rất lâu, nữ bệnh nhân đến trước Trịnh Đinh Đinh đi ra. Trịnh Đinh Đinh nhét điện thoại vào túi, rồi đi vào.
Người khám bệnh là một bác sĩ nam mới, họ Đinh, chừng 40 tuổi, khuôn mặt mập
mạp, hòa ái hiền lành, nhìn qua khiến người ta cảm gi