
sao?” Ninh Vi Cẩn hỏi.
“Chưa từng.” Giọng Trịnh Đinh Đinh có chút nuối tiếc nói.
“Mùi vị rất được, đáng giá thử một lần.”
Thấy Ninh Vi Cẩn ra sức giới thiệu đồ ăn, Trịnh Đinh Đinh có chút chờ mong, đi theo anh bước vào.
Đẩy chiếc cửa đỏ thắm ra, cây cao bên trong viện làm giảm đi cái oi bức, men theo vườn hoa, theo tường phun nước đi về phía trước, cả đường yên
tĩnh tao nhã, cách ly hoàn toàn với náo nhiệt bên ngoài, trái tim bỗng
an tĩnh lạ thường.
Bên trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương, bốn gốc cây ngô đồng cổ
thụ mọc xuyên qua cửa kính trên nóc nhà, mang theo màu xanh thiên nhiên
hòa quyện vào, bên tai như có như không tiếng Phạn làm cho người ta cảm
thấy thanh thản. (Tiếng Phạn: tiếng Ấn Độ cổ, cũng ám chỉ thuộc về Phật
giáo => An nghĩ là mấy bài đạo pháp của các vị sư phụ @@ chắc thế ))
Ninh Vi Cẩn chủ trì gọi hai phần lẩu chay, phục vụ cầm bình rót cho bọn họ hai ly nước rồi lui xuống dưới.
Trịnh Đinh Đinh nhấp một hớp, có vị thơm mát thanh nhuận, giải khát khá tốt: “A, đây là loại trà gì vậy, tôi chưa uống bao giờ.”
“Trà Ngũ hoa Linh chi.”
“Ngũ hoa là những loại nào?”
“Hoa hồng, hoa táo, hoa cúc, cây kim ngân và hoa gạo.”
“Thảo nào tôi ngửi thấy mùi hoa hồng bên trong.” Trịnh Đinh Đinh cười,
“Nơi đây rất thanh nhã, chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, sao anh
lại biết nơi này?”
“Đồng nghiệp giới thiệu, đã tới đây hai lần rồi.”
“Những thứ kia đều là đồ chay, không có một tí thức ăn mặn nào?”
“Ừ.” Ninh Vi Cẩn lấy khăn giấy xoa xoa ngón tay, “Thỉnh thoảng ăn chay
đối với cơ thể rất tốt, huống hồ ngực em mới phẫu thuật, nên ăn nhẹ một
chút.”
Trịnh Đinh Đinh nhớ tới lần trước Ninh Vi Cẩn từng nói qua: “Con gái để
lại vết thẹo trên ngực sẽ rất khó nhìn”, lỗ tai có hơi nóng lên.
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn cô: “Lời nói của tôi có chỗ nào có vấn đề à?”
“Không có.” Có ai có thể ăn nói chín chắn hơn giáo sư Ninh cơ chứ, ai là người dám nghi ngờ bình luận của anh.
“Vậy em đỏ mặt cái gì?”
Trịnh Đinh Đinh theo thói quen sờ lên gò má: “Có thể do ở đây nóng quá.”
“Phải không?” Ninh Vi Cẩn đưa tay tới đụng vào tay cô một cái, “Tay của em ngược lại rất lạnh.”
“…..”
Nơi này có rất nhiều loại lẩu bổ dưỡng độc đáo, lấy hai mươi vị thuốc
bắc dưỡng sinh truyền thống, kết hợp với dầu hạt cải trong nông nghiệp,
dùng củi khô, đất táo, chảo sắt tỉ mỉ chế biến trong bảy giờ, đảm bảo
thức ăn sẽ không phải là đồ nóng (nóng ở đây là thuật ngữ y học, không
phải là vật lý đâu ạ ); nguyên liệu nấu ăn sạch được nuôi trồng trong nhà kính, bên trên lá rau cải còn đọng lại những giọt sương sớm, vô cùng mới lạ.
Trịnh Đinh Đinh uống một hớp canh, thấy thơm ngon, ngon miệng hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, cô uống liền hai chén.
Ăn uống hết gần nửa tiếng, Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn bị chinh phục bởi
mỹ vị nơi này, cảm khái: “Không nghĩ tới lẩu chay lại ngon như vậy, nước canh rất thơm, rau cải rất giòn, nấm to và ngon, cái nào ăn cũng rất
ngon.”
“Ăn hợp khẩu vị chứ?” Ninh Vi Cẩn hỏi.
Hơi trong nồi bốc lên làm cho khuôn mặt trắng nõn của Trịnh Đinh Đinh
chuyển sang màu hồng, cả người cô thoải mái, tâm tình cũng vô cùng vui
vẻ, gật đầu một cái.
“Vậy tiếp theo, chúng ta nói một chút chuyện chính.”
“Chuyện chính?”
“Quan hệ của anh và em.”
“Hả?”
Ninh Vi Cẩn ngửa người ra sau, tựa vào ghế, con ngươi đen nhánh từ hai
trong mắt từ từ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh bên
kia, đưa tay bông tháo mấy cúc trên cổ áo sơ mi ra một chút, ung dung
nói: “Tôi nghĩ kế hoạch ban đầu là như thế này, chúng ta lấy hình thức
yêu thương chung sống
ba tháng, nếu như chung sống hòa hợp, hài hòa, nếu vui vẻ, thì liền lấy
việc kết hôn là mục đích chung sống tiếp theo, nếu như không còn hòa
hợp, hài hòa, vui vẻ, thì chia tay trong vui vẻ, dĩ nhiên, tôi sẽ bồi
thường một khoản xứng đáng cới khoảng thời gian em đã bỏ ra, phí tổn
thất tinh thần, cũng có thể thỏa mãn em một số nhu cầu khác, em cảm thấy thế nào?” (An: tự dưng thất vọng ghê gớm về nam9, hình như An đào nhầm
hố rồi @_@)
“…” Trịnh Đinh Đinh đột nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao những cuộc
xem mắt của Ninh Vi Cẩn luôn thất bại, yêu cầu của anh đúng là quá cao,
cao đến mức người ta phải ngưỡng mộ.
“Bất kể như thế nào.” Giọng nói của Ninh Vi Cẩn vô cùng lý trí và tỉnh
táo, “Chuyện này đối với em mà nói thì chưa tính là cuộc giao dịch thua
lỗ.”
“Từ từ.” Trịnh Đinh Đinh hô ngừng, “Tôi không thể không xen ngang anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước kia anh cũng nói như thế với các đối tượng hẹn hò? Trực tiếp thế này, không nể mặt?”
Ninh Vi Cẩn trầm ngâm một hồi: “Không phải, em là người đầu tiên, trước kia vẫn chưa tìm hiểu các cô ấy.”
Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Có lẽ anh bận rộn
nhiều việc, thời gian rảnh rỗi quá ít, nhưng tôi nhất định phải nói cho
anh biết, chuyện yêu đương không giống công việc, không có những điều lệ mạo hiểm và bồi thường, anh như vậy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, mặc dù anh là chuyên gia trong lĩnh vực của anh, thậm chí là
nhân tài trăm năm mới có, thói q