
u khi cửa thang máy mở ra, anh liếc mắt đã thấy Trịnh Đinh Đinh ngồi trên ghế đợi ở đó không xa.
Cả người Trịnh Đinh Đinh miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, tay ôm chặt túi, mắt nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn về phái mình, Trịnh Đinh Đinh quay đầu thì thấy Ninh Vi Cẩn, từ từ đứng dậy đi đến gần anh.
"Anh ăn cơm chưa?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.
"Chưa!" Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ, "Vẫn bận đến giờ mà!"
"Em cũng chưa ăn, cùng nhau ăn đi!"
"Không phải anh bảo em ăn trước sao?"
"Em muốn chờ anh mà!" Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng nói.
Mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại giống như chiếc lông vũ mềm mại phất vào tai Ninh Vi Cẩn. Tròng mắt trầm tĩnh của hắn có chút biến hóa, suy nghĩ một chút rồi nói, "Anh đưa em đi ăn! Em muốn ăn gì?"
Trịnh Đinh Đinh nói đến một khu thương mại gần một tòa văn phòng để ăn
cơm niêu. Ninh Vi Cẩn lái xe dẫn cô đến. Dọc đường đi, Trịnh Đinh Đinh
vốn định giải thích chuyện tối qua nhưng nhìn thấy sắc mặt Ninh Vi Cẩn
có chút uể oải, tập trung lái xe, cô lại không dám đề cập đến.
Lúc cùng nhau ăn cơm, Trịnh Đinh Đinh mới mở miệng: "Tối hôm qua em chỉ dẫn Trần Tuần đi truyền nước thôi!"
Ninh Vi Cẩn cũng không thèm giương mí mắt lên, thản nhiên nói: "A, vậy sao?"
"Anh ấy bị ốm mà không chịu đi bệnh viện. Bạn anh ấy mới nhờ em đến
khuyên một chút. Em không thể từ chối đành phải đi. Sau đó cùng đến bệnh viện." Trịnh Đinh Đinh nói, "Chuyện là như vậy ạ!"
Rốt cuộc Ninh Vi Cẩn mới ngước mắt lên nhìn cô, mở miệng đánh giá, "Trịnh Đinh Đinh! Em thật nhiệt tình đó!"
"Anh để ý chuyện này sao?"
"Để ý!" Ninh Vi Cẩn buông đũa xuống, đẩy chén đĩa sang bên cạnh, "Bởi vì đối tượng mà em nhiệt tình là người em yêu!"
Trịnh Đinh Đinh cũng không ăn vô nữa, buông thìa xuống, thẳng thắn: "Anh để ý là điều hợp lý. Em giải thích chuyên này với anh cũng chỉ có ý
hiện giờ em coi anh ấy là bạn bè bình thường! Chỉ như vậy thôi!"
"Đêm hôm khuya khoắt một cô gái lại đi đến chăm sóc một người đàn ông bị bệnh một cách tỉ mỉ như vậy. . . . . " Giọng nói Ninh Vi Cẩn cực kỳ
lạnh nhạt giống như đang phân tích, không hề mang theo bất cứ tâm tình
gì, "Vậy thì quan hệ giữa cô gái đó và anh chàng kia không thể đơn giản
là bạn bè bình thường được!"
Trịnh Đinh Đinh bị đuối lý không biết nói gì nữa.
"Trịnh Đinh Đinh! Tôi đã nhắc nhở em rồi. Nếu như em còn thích anh ta
thì phải bất chấp tất cả đi tìm và nói rõ tất cả. Nhưng nếu em buông tay thì em phải cắt đứt hoàn toàn." Dưới ánh đèn, tròng mắt Ninh Vi Cẩn
lạnh thêm vài phần, "Lý do là em đang do dự, chần chờ!"
Ninh Vi Cẩn luôn có bản lĩnh như thế. Giọng nói không nặng không nhẹ,
chậm rãi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không có chỗ trốn. Khí thế này khiến Trịnh Đinh Đinh có cảm giác khẩn trương. Đặc biệt là bây
giờ, lúc cảm xúc của anh không hề tốt, nói chuyện lại càng không chừa
mặt mũi cho ai.
"Em không do dự!" Trịnh Đinh Đinh yên lặng một chút rồi nói tiếp, "Em chỉ không xử lý được tốt thôi!"
"Bởi vì em với còn tình cảm với hắn ta. Đây chính là bản chất của vấn đề!" Ninh Vi Cẩn hời hợt nói, "Em vẫn không buông được!"
Anh nói xong, cầm ly nước quơ quơ rồi uống một ngụm.
Không khí lúc này chợt lãnh đến nỗi kết băng lại. Trịnh Đinh Đinh bất đắc dĩ không nói một lời nào.
. . . . .
Bữa ăn tối kết thúc không hề vui vẻ chút nào. Rời khỏi nhà hàng thì lúc
đền điện cũng sáng trưng rồi. Trịnh Đinh Đinh đề nghị đi dạo xung quanh
một chút.
Đây chính là khu trung tâm thành phố. Ráng chiếu phản chiếu lên các tòa
nhà tạo thành những chùm sáng rực rỡ. Loáng thoáng có tiếng nói cười
khiến cho không khí càng thêm náo nhiệt.
Bọn họ đi song song với nhau. Thỉnh thoảng Trịnh Đinh Đinh lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ninh Vi Cẩn.
Lúc vừa đi ngang qua màn hình LED cực lớn, một chút ánh sáng phản chiếu
lên gò má của Ninh Vi Cẩn, càng khiến khuôn mặt của anh tuấn tú hơn.
Bên tai truyền đến một bài hát mới của một nữ minh tinh: "Lúc thành phố lên đèn, càng khiến em muốn gặp anh hơn!"
Trịnh Đinh Đinh hiểu được rồi nói: "Ninh Vi Cẩn, chuyện em và anh ketes
giao là nghiêm túc, em không có ý lừa dối anh đâu. Em đã từng thích Trần Tuần gần mười năm rồi, nên có một số chuyện gần như biến thành quán
tính. Hiện tại, thật sự em không biết như thế nào mới gọi là từ bỏ. Điều này cũng cần phải có thời gian, anh có hiểu không?"
Ninh Vi Cẩn không nói gì.
"Nếu như anh để ý thì sau này em sẽ không lén lút gặp anh ấy nữa." Trịnh Đinh Đinh dừng lại một chút, "Anh thấy như vậy có được không?"
Thấy Ninh Vi Cẩn không dừng bước, cũng không thèm để ý đến cô, Ninh Vi Cẩn đưa tay kéo kéo tay áo của anh, "Ninh Vi Cẩn!"
Ba chữ mềm mại, lại mang theo một chút ý nũng nịu.
Ninh Vi Cẩn quay đầu nhìn cô một chút, muốn giật tay ra, cô lại càng nắm chặt hơn.
"Đừng giận nữa mà, có được không?"
"Em buông ra trước đi đã!"
"Anh nói anh không tức giận nữa thì em mới buông!"
Ánh sáng chiếu rọi vào đôi mắt cô trong mắt anh giống như những vì sao
nhỏ rọi chiếu vào con ngươi đó khiến cho anh nhớ đến hồi bé khi xem một
bộ phim hoạt hình nước ngo