XtGem Forum catalog
Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328861

Bình chọn: 7.00/10/886 lượt.

đôi tay nhỏ bé của cô, "Đi thôi, tôi đưa em đi ăn cơm.”

Tùng San âm thầm rút tay ra, cô chạy đến bãi cỏ gọi lão Tần quay lại, nắm lấy dây cổ của nó, cô hỏi: "Quanh đây có gì ngon không? Vừa tốt cho sức khoẻ vừa ngon ấy?"

Cố Trì Tây nói: "Không có, Tân khu không có nhà hàng nào ngon, chỉ có một nhà hàng Tây ăn cũng không tệ lắm.”

Tùng San cười nói: "Không hổ là Cố gia, ngài biết thật nhiều. do thường xuyên đưa người đẹp ra ngoài ăn cơm sao?"

Cố Trì Tây không nói gì, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên, nụ cười nhợt nhạt đầy thâm ý kia khiến Tùng San cảm thấy hình như hắn đang hiểu lầm rằng cô đang ghen.

Cô vội vàng dời tầm mắt, giả vờ không cảm thấy gì đùa giỡn với Lão Tần. Sau đó cô nghe thấy hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.

Thật đáng ghét.

Nhà hàng Tây này nằm ở tầng ba một trung tâm thương mại, so với việc làm ăn của quán lẩu nóng hổi kế bên thì nhà hàng Tây trang trí cao cấp này hết sức yên tĩnh, vắng ngắt. Tùng San theo Cố Trì Tây đi vào trong, cô phát hiện nhà hàng này không lớn, tổng cộng chỉ có hơn mười bàn, giữa chiếc khăn trải bàn màu đỏ sậm đặt một ngọn nến, trên lưng ghế cao có hoa văn cổ điển. Nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng đưa bọn họ đến bàn ở chính giữa, sau đó dùng cái bình thuỷ tinh cao cấp rót nước cho họ.

"Sao tôi cảm thấy nhà hàng này và những nhà hàng khác xung quanh đây có gì đó không thích hợp nhỉ?" Tùng San nói xong liền liếc nhìn bốn phía.

"Ừm, vốn dĩ theo kế hoạch nó không phải được xây dựng ở đây, chỉ là sau đó kế hoạch xảy ra chút vấn đề nên buộc phải xây ở đây.” Cố Trì Tây nói.

Tùng San uống một ngụm nước, nghe xong liền ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhà hàng này cũng là của chú?"

Cố Trì Tây cười cười: "Không, đây là của lão Sở.” Nói xong hắn lại bổ sung: "Cho nên phải trả tiền.”

Tùng San bật cười, "Vắng vẻ như thế không trả tiền mới lạ, chú nhìn quán lẩu cay bên cạnh đi, một hàng người đứng xếp hàng chờ đợi kìa.”

Cố Trì Tây gật đầu, "Cho nên tôi mới tới đây giúp cho việc buôn bán của ông ấy.”

Tùng San nói: "Như vậy cũng tốt, giống như đang bao hết cả nhà hàng vậy, toàn bộ nhà hàng chỉ có một bàn cơm của chúng ta, thật là sảng khoái!"

Cố Trì Tây cười không nói, ánh mắt lại như ngừng lại ở cửa.

Tùng San nghe thấy âm thanh phía sau, thở dài: "Tôi vừa nói bao hết thì lại có người tới, thật là không nể mặt mà.” Nói xong cô quay đầu lại nhìn, sau đó cũng ngây ngẩn cả người.

Vừa khéo Chu Trường An cũng đang dắt tay Cố Lâm Lâm đi tới, hai người nhìn thấy Tùng San và Cố Trì Tây thì kinh ngạc dừng bước.

Tùng San quay sang nhìn Cố Trì Tây, trong lòng thở dài một tiếng bất lực, bây giờ thì xong rồi. Có muốn nói cô và Cố Trì Tây trong sạch thì ngay cả cô cũng không thể tin được.

Khoé miệng Chu Trường An run run, nắm chặt tay Cố Lâm Lâm. Lúc này, hắn quyết không thể để Cố Lâm Lâm nổi giận nữa.

Nhưng lại không ngờ, Cố Lâm Lâm hất tay hắn ra, đi tới trước mặt Cố Trì Tây, trên mặt có chút ý cười.

"Ba, San San, hai người cũng tới đây ăn cơm à? Thật là trùng hợp.”

Cố Lâm Lâm cố gắng kìm nén tức giận, khiến cho khuôn mặt tươi cười của cô ta lúc này có chút dữ tợn, gần như khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Tùng San bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Trì Tây, lại phát hiện biểu cảm của Cố Trì Tây rất bình thường, không lạnh không nóng, thân thiết hiền hoà.

"Lâm Lâm, sao lại mua nhiều đồ như vậy?" Cố Trì Tây tuỳ tiện hỏi.

Tùng San nhìn thoáng qua Chu Trường An, quả nhiên trên tay hắn xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ, nhìn sơ qua tất cả đều là hàng hiệu có tiếng.

Cố Lâm Lâm cười làm nũng với Cố Trì Tây, "Ôi dào, con sắp đi học lại cho nên muốn mua vài bộ quần áo mới thôi mà!" Nói xong cô ta nhìn thoáng qua Tùng San, "San San, có muốn cùng đi dạo phố không?"

Tùng San không thể thích ứng được chuyện Cố Lâm Lâm đột nhiên thân thiện như vậy, cô cười khan một tiếng, "Không cần, quần áo của tôi đủ mặc rồi.” Sau đó cô nói với Cố Trì Tây: "Tôi thấy chúng ta không nên ăn cơm ở đây nữa thì hơn, quán Tây lên thức ăn rất chậm, tôi sợ Lão Tần đợi lâu buồn chán, chúng ta nên quay về nhà thôi.”

Câu cuối cùng vừa nói xong, mặt Cố Lâm Lâm và Chu Trường An cứng lại.

Cố Trì Tây cười nhẹ trả lời, "Cũng tốt, dù sao Lâm Lâm cũng đến đây, việc buôn bán của lão Sở cũng được quan tâm rồi. Chúng ta về nhà đi, tôi kêu chị Trương nấu cơm cho em.”

Tùng San cười gật đầu, không hề nhìn Cố Lâm Lâm.

Cứ như vậy đi, cũng đã tới mức này rồi. Dù sao ở trong mắt bọn họ là ván đã đóng thuyền, giải thích nhiều cũng vô dụng, cô cần gì phải làm rối rắm thêm nữa chứ?

Cố Trì Tây đứng lên, nói với Cố Lâm Lâm và Chu Trường An: "Hai người từ từ ăn.” Nói xong hắn dắt tay Tùng San đi ra ngoài.

Tùng San vẫn theo Cố Trì Tây rời khỏi nhà hàng, vào thang máy, cô mới rút tay mình ra. Cố Trì Tây nhấn nút tầng một, cười nhìn Tùng San, "San San, em không tính giải thích gì sao?"

Tùng San cười khổ: "Giải thích có tác dụng sao? Càng giải thích lại càng như đang ngụy biện, càng che giấu lại càng có chuyện. Như bây giờ là tốt nhất.”

Cố Trì Tây nhìn ánh mắt bất lực của cô bé, hắn có chút đau lòng, thuận miệng nói: "Em yên t