
g xe, "Tới đây ngắm sông đi.”
Tùng San nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Ông chú này đang muốn làm gì đây? Ngắm nước sông? Nhà chú ở Giang Phong Uyển, không cần ra ngoài, đứng ngay cửa số sát đất là nhìn thấy sông, còn phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ tới đây ngắm sông sao?
Cố Trì Tây giống như không chú ý tới ánh mắt của Tùng San, mỉm cười dắt Lão Tần đi qua đường, đối diện đường cái có một công viên ven sông, bởi vì mới xây, nên thảm cỏ rất đều, cỏ non phất phơ, đạp lên rất mềm mại. Cố Trì Tây buông lỏng dây cổ của Lão Tần, Lão Tần được giải thoát rất vui vẻ, hận không thể lăn lộn trên cỏ.
Tùng San nhìn khung cảnh xanh tươi yên tĩnh này, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cạnh thảm cỏ có một con đường nhỏ, con đường này dẫn tới một chỗ sông nước cạn. Tùng San đi trên con đường nhỏ, nhìn con sông trước mặt, hỏi: "Nước sông ở đây có khác gì với nước sông ở nhà chú sao?"
Cố Trì Tây cũng nhìn về phương xa, nhưng không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại: "San San, trước kia em đã từng tới đây chưa?"
Tùng San suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Chưa, hình như tôi chưa từng tới Tân khu, hôm nay tới đây mới phát hiện, thì ra nơi này lại đẹp như vậy.”
Cố Trì Tây cười cười, lại hỏi: "Vậy trước nữa thì sao? Em từng tới đây chưa?"
Tùng San hoang mang nhìn hắn, "Thật lâu trước kia sao? Ý chú là trước khi Tân khu được xây dựng sao?"
"Ừ.” Cố Trì Tây gật đầu.
Tùng San nghĩ nghĩ, "Không nhớ lắm, hình như có tới một hai lần, nhưng đều là chuyện khi còn nhỏ.”
Cố Trì Tây dắt tay cô đi tới cái ghế bên đường nhỏ ngồi xuống, "Trước kia nơi này có một khu nhà ở, đều là cửa hàng nhỏ bán thuỷ sán.” Sau đó quay đầu nhìn thẳng vào những toà nhà cao tầng, "Nơi đó là một mảnh ruộng trồng rau, mùa xuân đến hoa cải nở rất đẹp.”
Tùng San vui vẻ, "Chú à, chú dẫn tối tới đây không phải là để ngắm sông mà là tới để hoài niệm chuyện xưa sao? Thật sự nhìn không ra chú là người thích nhớ về chuyện xưa cũ như vậy. Sao thế, trước kia chú ở gần đây à?"
Cố Trì Tây cười mà không nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, mãi cho đến khi Tùng San dời tầm mắt không nhìn hắn nữa.
"Em học trung học ở đâu ?" Cố Trì Tây lại hỏi.
Tùng San cảm thấy hôm nay ông chú này có gì đó là lạ, "Trường trung học trực thuộc Đại học A, sao thế, tôi và chú là đồng học sao?
Cố Trì Tây cười cười, lại nhịn không được đưa tay xoa đầu cô, "Tôi đang nghĩ, lúc em học trung học chắc chắn cũng rất xinh đẹp đáng yêu.”
Tùng San ghét bỏ hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn: "Cố Trì Tây, chú có thể đừng thuận miệng nói ra những lời nói buồn nôn như vậy có được không?"
Cố Trì Tây nở nụ cười, "Thực sự xin lỗi, tôi nói gì sai sao?"
Tùng San trừng to mắt, muốn mắng hắn lại không làm được nên dứt khoát quay đầu đi chỗ khác. Dáng vẻ đáng yêu này khiến lòng Cố Trì Tây rung động. Hắn muốn chạm vào cô. nhưng tay vừa vươn ra một nửa thì rụt lại, hắn sợ cô thật sự nổi giận. Nên đành phải dịu dàng nói: "San San, tôi chỉ đùa một chút, em đừng để ý.”
Nhưng không ngờ cô bé đưa lưng về phía hắn, cười khẽ một tiếng, "Lạ thật, khi còn nhỏ tôi chưa từng được ai khen xinh đẹp.”
"Tại sao?" Cố Trì Tây hỏi.
Tùng San xoay đầu lại, cười nói: "Bởi vì khi tôi còn nhỏ tôi là đứa bé mập mạp, giống như một chú heo con, nên rất hay bị người khác cười nhạo.”
Cố Trì Tây bật cười, "Thật vậy sao ? Vậy sao em lại gầy đi ?"
Tùng San cảm thán, "Thật ra tôi cũng không muốn gầy, nhưng khi tôi học cấp hai thì mắc bệnh, cân nặng giảm xuống. Lúc tôi lên trung học mới được khen là người đẹp, nhưng tôi vẫn không quen bị gọi như vậy.”
Cố Trì Tây khẽ nhíu mày, "Bệnh gì? Sao có thể khiến cân nặng em giảm nhiều như vậy?"
Tùng San lơ đãng nói: "Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, là tê liệt thần kinh mặt, cơ mặt không cử động được, không thể nhai nuốt, cho nên hai tháng không ăn cơm, đều dựa vào truyền nước mà sống.” Nói xong cô lại cười cười, "Điều này cũng gọi là trong hoạ được phúc chứ nhỉ!"
Cố Trì Tây âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Thật ra béo một chút cũng không sao, sức khoẻ mới là quan trọng.”
Tùng San nói tiếp, "Thôi đi, nếu như tôi mập mạp chú còn yêu tôi như bây giờ sao? Chú à, chú không cần phải nói dối.”
Cố Trì Tây cười lắc đầu.
Nắng chiều nóng bức chói chang, may mà bọn họ ngồi bên bờ sông, gió sông thổi vào, cũng không nóng lắm. Tùng San cúi đầu dùng mu bàn tay xoa mặt, cô luôn cảm thấy mặt hơi rát, ngày hôm nay cô vừa khóc vừa cười, bây giờ lại có thể bình tĩnh ngồi bên bờ ngắm sông như vậy, nghĩ lại thật khó có thể tin được.
Cố Trì Tây ngồi bên cạnh thân mật hỏi: "Sao thế, nóng sao?"
Tùng San ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn, dịu dàng của hắn, "Cố Trì Tây, rốt cuộc tại sao chú lại thích tôi? Tôi có điểm gì đặc biệt mà có thể khiến chú cố chấp như vậy?"
Cố Trì Tây đối diện với đôi mắt to trong trẻo của cô, hắn nhớ tới 5 năm trước ở trên đường, nhớ tới cô bé con mặt áo thun buộc tóc đuôi ngựa, bỗng nhiên hắn rất muốn hỏi cô một câu, San San, em thật sự không nhớ tới câu nói không gặp không về ngày đó sao.
Nhưng hắn không nói gì, hắn chỉ đứng lên, nắm lấy