
ố Trì Tây, rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô ta nhìn Uông Tiểu Kinh, rồi yên lặng theo bảo mẫu lên lầu vào phòng của mình.
Uông Tiểu Kinh nhìn theo bóng dáng con gái, trong lòng bà lại thở dài, bà nuôi đứa con gái này hai mươi năm, nói gì nó cũng không nghe, tại sao Cố Trì Tây chỉ nói một câu cho có lệ, nó lại ngoan ngoãn nghe theo như vậy chứ?
Tính vong ơn bội nghĩa như vậy rốt cuộc là giống ai chứ?
Cố Trì Tây nhìn Uông Tiểu Kinh, sau đó đi ra ban công bên ngoài, "Qua bên kia nói chuyện một chút đi.”
Uông Tiểu Kinh theo hắn ra ngoài ban công, lúc chập tối trời có mưa, gió đêm mang theo mùi ẩm ướt.
"Hôm nay anh tới tìm tôi là muốn nói chuyện gì?" Uông Tiểu Kinh lạnh lùng hỏi.
"Hạng mục Đức Thuận viên đang nằm trong tay tôi, nếu cô muốn, tôi có thể chuyển quyền nhận thầu sang cho cô.” Cố Trì Tây bình thản nói.
Uông Tiểu Kinh cười: "Từ bao giờ anh lại có lòng từ bi như vậy? Muốn đầu thai nên tích chút công đức sao?"
Cố Trì Tây cũng không tức giận, trong lòng không hề gợn sóng tiếp tục nói: "Còn nửa năm nữa, người kia sẽ ra tù.”
Trong lòng Uông Tiểu Kinh chấn động, bà cau mày hỏi: "Anh có ý gì?"
Cố Trì Tây quay mặt lại, cười cười: "Nếu cô muốn, tôi có thể nghĩ cách để ông ta ra tù trước thời hạn.”
Uông Tiểu Kinh càng cau mày chặt hơn, trong ánh mắt đầy sự do dự: "Cố Trì Tây, anh lại muốn làm gì? Năm đó tôi quỳ trên đất cầu xin anh lâu như vậy anh không đồng ý, bây giờ anh lại giả vờ tốt bụng làm gì?"
Cố Trì Tây nói: "Nếu cô muốn một nhà ba người mau chóng đoàn tụ thì tôi sẽ giải quyết ngay lập tức.”
Uông Tiểu Kinh cười một tiếng, bỗng nhiên hiểu ra, "Anh đang muốn ly hôn với tôi sau đó cưới cô gái nhỏ ấy về phải không? Cố Trì Tây, không ngờ anh lại động lòng với một cô gái mới hai mươi tuổi đấy. Tôi có nên khen anh không bằng loài cầm thú không? Hay là nên mắng anh mất hết nhân tính?"
Nói xong bà ta cười lớn, "Thật buồn cười! Không phải anh vẫn luôn khinh thường tờ giấy đăng ký kết hôn đó sao? Sao vậy, cô gái kia không thèm để ý đến cái hợp đồng bao nuôi của anh à? Thật là một cô bé có khí phách.”
Sắc mặt của Cố Trì Tây vẫn không hề thay đổi, "Tôi muốn ly hôn với cô, điều kiện chính là tôi sẽ giúp Trịnh Bình Đông sớm ra tù, sau đó chuyển hạng mục Đức Thuận viên cho cô, cô có đồng ý không?"
Uông Tiểu Kinh cười khẩy, trầm mặc một lát, rồi nói: "Tôi không đồng ý. Cố Trì Tây, anh muốn ly hôn với tôi thì cứ nằm mơ đi! Trừ khi tôi chết, còn không anh đừng hòng cưới cô ta về!"
Cố Trì Tây dừng một lát, cười cười: "Cô nghĩ kĩ chưa?"
Uông Tiểu Kinh gật đầu, "Đương nhiên, tôi đã chờ hai mươi năm rồi, chỉ có nửa năm sao lại không được?"
"Cô không ly hôn với tôi, khi Trịnh Bình Đông ra tù cô đoàn tụ với hắn ta như thế nào?" Cố Trì Tây hỏi.
"Anh có thể cùng tình nhân nhỏ bé của mình sống thoải mái, sao tôi không thể cùng người mình yêu yêu đương vụng trộm chứ?" Uông Tiểu Kinh nhướn mày, "Con của chúng tôi đã lớn như vậy rồi, còn cần để ý tới tờ hôn thú kia nữa sao? Ngược lại là ông, không biết tình nhân bé nhỏ của ông có chịu được không, có thể tiếp tục cùng ông mờ ám như vậy nữa không đây!"
Cố Trì Tây hơi nhíu mày, tròng mắt sẫm lại, giọng nói ôn hoà ngày thường mang theo sự tức giận, "Cô nên suy nghĩ cho kỹ đi, tôi có thể khiến Trịnh Bình Đông ra tù sớm nửa năm, cũng có thể khiến hắn ta vĩnh viễn không ra được.”
Uông Tiểu Kinh giật mình, khuôn mặt gầy gò lộ ra sự căm hận tột cùng, dưới ánh trăng tĩnh lặng, có chút gì đó rùng rợn.
"Cố Trì Tây! Anh có bản lĩnh thì khiến hắn ta chết ở trong đó luôn đi! Sau đó tôi lập tức cùng Lâm Lâm nhảy xuống từ tháp Minh Châu, cả nhà ba người chúng tôi tới hoàng tuyền gặp nhau! Sau đó anh có thể cùng tình nhân của mình vui vẻ tới bạc đầu!"
Cố Trì Tây lạnh lùng liếc nhìn bà ta, hắn xoay người, không nói lời nào rời khỏi ban công. Cố Lâm Lâm ở trong phòng chờ tới mức nôn nóng, cô ta đã sớm chạy tới chỗ ba mẹ đang nói chuyện nghe lén, nhưng lại không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì. Cô ta thấy Cố Trì Tây bước ra thì vội vàng chạy xuống lầu, nắm lấy tay Cố Trì Tây, "Ba, hai người nói chuyện sao rồi?"
Cố Trì Tây rút tay Cố Lâm Lâm ra, ánh mắt mang theo sự chán ghét.
Cố Lâm Lâm nhìn thấy liền giật mình, lùi về sau một bước, nhìn về phía Uông Tiểu Kinh đang đứng sau Cố Trì Tây, "Mẹ, mẹ lại chọc ba giận sao?"
Uông Tiểu Kinh cười nói, "Cố Trì Tây, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh! Anh muốn sống hạnh phúc với tình nhân của mình sao, anh nằm mơ đi! Có bản lĩnh thì anh cũng để cô ta chờ hai mươi năm đi!"
Cố Trì Tây không quay đầu lại, bước ra cửa.
Cố Lâm Lâm ngây dại, quay đầu lại cuồng loạn nhìn Uông Tiểu Kinh, "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Tại sao mẹ lại nổi điên như vậy? Khó khăn lắm ba mới về nhà một lần, sao mẹ lại có thể như vậy chứ!"
Uông Tiểu Kinh trừng mắt nhìn con gái, "Hắn ta không phải ba con! Sau này con không được gọi hắn ta là ba nữa!"
Cố Lâm Lâm lại rơi nước mắt, cô ta xoay người chạy lên lầu, vọt vào phòng sau đó đóng sập cửa lại.
Uông Tiểu Kinh cảm thấy khó thở, bà ta cũng lên lầu, trở lại phòng ngủ của mình, mở ngăn kéo ở đầu giường ra, cầm cuốn sổ đen vuố