
muốn cái gì tôi cho em cái đó, cho em đóng dấu rồi, sẽ khiến em yên tâm hơn. Kết em lại làm ngược lại, San San, em là người phụ nữ đầu tiên từ chối tiền tài của tôi.” Cố Trì Tây cười nhẹ.
"Sau đó tôi không biết nên làm gì để lấy lòng em, tôi dẫn em đi xem mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, dẫn em đi gặp bạn bè của tôi, nhưng em lại đi xem mắt sau lưng tôi. San San, em có biết khi đó tôi đã giận như thế nào không?" Cố Trì Tây tiếp tục nói, "Tôi biết em quan tâm người nhà, danh tiết của em, em cảm thấy ở bên tôi em sẽ không thể nhìn mặt người khác, bởi vì tôi đã kết hôn, cũng bởi vì tôi quá già!"
Cố Trì Tây càng nói càng kích động, Tùng San chỉ cảm thấy ngực cô càng ngày càng khó chịu, "Cố Trì Tây, chú bình tĩnh chút đi.”
Cố Trì Tây lại ôm cô một lần nữa, môi hắn dán bên tai cô, hôn nhẹ, "San San, tôi sẽ ly hôn. Nếu Uông Tiểu Kinh chết cũng không chịu buông tha tôi, tôi sẽ khiến bà ta phải chết.”
Tùng San giật mình, "Cố Trì Tây, chú không được làm bậy! Tôi không hề muốn chú ly hôn.”
Cố Trì Tây gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Tôi phải làm thế nào thì em mới yêu tôi?"
Tùng San ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu, "Cố Trì Tây, tôi vốn, vốn không yêu chú.”
Cố Trì Tây cười một tiếng, giống như rất thoả mãn, hắn nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lướt qua đôi môi đang mím kia, thân thể Tùng San lại một lần nữa dậy lên từng đợt sóng.
"San San, không phải em không yêu tôi mà là em không dám yêu tôi.” Hắn cười nói, tiếng cười đó càng lúc càng lớn, tựa hồ toàn bộ không gian nhỏ hẹp này đều bị bao trùm trong tiếng âm vang của nó.
Tùng San cảm thấy toàn thân nóng lên, bị hắn hôn môi như vậy, trong cô như có một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời đang trào dâng không cách nào xua đi được.
Cô lấy mu bàn tay dùng sức lau đôi môi của mình.
Cố Trì Tây nắm lấy tay cô, đẩy cô dựa trên tường, hung hăng hôn cô. Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn xông tới, công thành chiếm đất, không chút lưu tình, lưỡi cô không thể tránh khỏi sự dây dưa của hắn, trong khoang miệng, trong xoang mũi cô, tất cả đều là mùi của hắn, nó giống như độc dược gợi lên ký ức của thân thể cô. Hắn dán chặt vào người cô, mồ hôi của hắn xuyên qua lớp áo sơ mi thấm vào da thịt cô, xúc cảm nóng bỏng như lửa thiêu đốt. Máu huyết toàn thân cô sôi trào, ngay cả móng tay cũng tê dại. Cái cảm giác lâm vào đường cùng không lối thoát như một tấm lưới vây bủa lấy cô, khiến cô không hề có chút sức lực nào để phản kháng, giống như ngay cả hô hấp cũng không phải của cô. Nhưng hắn vẫn ở trên người cô không ngừng vuốt ve, là dùng sức vuốt ve, gần như muốn làm rách lớp áo trên người cô, trực tiếp xuyên qua nó vuốt ve thân thể của cô, nắm lấy linh hồn cô.
Tí tách, tí tách.
Từng giọt nước từ trên trời rơi xuống, rớt trên người, trên đầu của hắn, chảy vào miệng nơi hai người đang gắt gao hôn nhau.
Ánh trăng vừa mới tỏ đã bị lớp mây đen che khuất, mưa vừa rơi vài hạt đã lập tức lớn dần lên. Hơi lạnh của mưa bám vào người làm giảm nhiệt độ cơ thể như lửa đốt của cả hai. Quần áo trên người họ ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, như muốn hoà làm một.
Hắn vẫn không buông cô ra, ở trong mưa to tiếp tục hôn cô, đôi mắt đen như mực bị ướt mưa khiến nó càng thêm sâu thẳm. Mà cô đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, giống như một con rối gỗ, bị động tiếp nhận sự xâm lược của hắn.
Trương Tân đứng cách đó không xa, trên tay cầm một chiếc ô màu đen, vẫn trầm mặc đứng nhìn, bàn tay nắm cán ô càng lúc càng chặt. Mãi đến khi hắn phát hiện Tùng San sắp đứng không vững nữa, hoàn toàn ngã vào trong lòng Cố Trì Tây, mới lấy di động ra gọi vào số điện thoại của Tùng San.
Chuông điện thoại dưới màn mưa thanh thuý vang lên.
Cố Trì Tây buông lỏng Tùng San ra, lúc này mới phát hiện cô gần như đã ngất đi, hắn vội vàng sờ đầu cô, "San San, San San?"
Tùng San khốn khổ nhíu mày, muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng ra thì ho khan liên tục. yết hầu cô bị sặc nước mưa, mắt cũng không mở nổi.
Trương Tân bước tới, cầm ô che trên đỉnh đầu Cố Trì Tây và Tùng San, hắn nói: "Cố tổng, tôi tới đón ngài.”
Cố Trì Tây bị mưa xối khiến cho đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Trương Tân, "Cậu đậu xe ở đâu ?"
Trương Tân trả lời: "Ở cổng trường học.”
Cố Trì Tây lấy tay lau mặt, "Cậu ra đó trước lái xe vào đây, tôi đưa San San về nhà.”
Trương Tân do dự một chút rồi hỏi: "Ký túc xá của Tùng San ở gần đây, có lẽ nên đưa cô ấy về đó thì tốt hơn?"
Cố Trì Tây nhìn Tùng San, "Không, tôi muốn mang cô ấy về nhà.”
Trương Tân dừng lại ba giây, trả lời: "Được, bây giờ tôi đi lấy xe.”
Tùng San lại nằm mơ, xe như đang vượt núi, thân thể không tự giác xóc nảy, sau đó bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên đổ mưa to, ngay lúc cô đang nhìn lên trời thì có vô số giọt nước, tiến vào trong mắt, mũi, và cả miệng của cô.
Cô ho khan tỉnh dậy, yết hầu giống như bị lửa thiêu đốt.
Sau đó cô phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường, bên cạnh có một người đang nằm, là Cố Trì Tây đang ngủ rất sâu.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cố gắng chống chọi với cảm giác choáng váng leo xuống giường, cô phát hiện trên người mình chỉ có một cái