Polly po-cket
Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329121

Bình chọn: 8.00/10/912 lượt.

áo sơ mi rất lớn, gần như là dài tới đầu gối, rất giống cái lần trước cô mặc.

Cô rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, lão Tần ở trong phòng khách vui vẻ nhào về phía cô sủa gâu gâu.

Tùng San khom người, cô vuốt lông trên lưng Lão Tần, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, lấy một chai nước ra. Cô thật sự rất cần bổ sung nước.

Vẫn là dạng chai nước khoáng giống lần trước, cô cũng vẫn không thể mở nắp chai.

"Để tôi.” Phía sau bỗng nhiên có người nói.

Tùng San sợ tới mức giật mình, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Cố Trì Tây mỉm cười đi tới, cầm lấy chai nước trong tay cô, mở nắp, sau đó đưa cho cô.

Tùng San nhận lấy, cô uống một ngụm nước, không nói gì. Nước lạnh lẽo thấm vào cổ họng, khiến cho cả người cô có chút sức sống, nhưng đầu vẫn còn rất đau.

Cố Trì Tây cười cười, "Có đói bụng không, em muốn ăn chút gì không?"

Tùng San lắc đầu, mặt không chút thay đổi trả lời: "Tôi muốn về trường, hôm nay là khai giảng.”

Cố Trì Tây lại nói: "Lát nữa tôi nói Trương Tân đi xin phép giúp em, hôm qua em vừa mới sốt, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Trời nóng mà còn bị sốt, đây không phải là cô tự tìm cái chết thì còn là cái gì nữa.

Tùng San miễn cưỡng nói, "Tôi không sao, tôi muốn về trường.”

"San San, tối qua thật xin lỗi, tôi sai rồi.” Cố Trì Tây đi tới, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, hoàn toàn khác người cuồng loạn tối qua.

Tùng San dừng một lát, cô không muốn nhớ lại chuyện tối qua. Cô cười nói: "Dáng vẻ lúc say rượu của chú thật đáng sợ.”

Cố Trì Tây xấu hổ cười cười, "Cho nên tôi rất ít khi uống say, hôm qua là ngoại lệ.”

Tùng San coi như không nghe thấy gì, lại uống thêm môt ngụm nước, "Tôi muốn đi học, sao tôi có thể nghỉ học vào ngày đầu tiên của học kì được.”

Cố Trì Tây cũng không miễn cưỡng cô, "Được, tôi đưa em về trường.”

Quần áo ướt sũng tối qua đã được giặt ủi khô, xếp ngay ngắn đặt trên bàn. Cố Trì Tây cầm lấy đưa cho cô, "Chị Trương giặt rồi, ngày hôm qua cũng là cô ấy giúp em thay quần áo.”

Tùng San chỉ gật đầu không nói, cầm quần áo lên lầu thay, khi quay ra liền thấy Cố Trì Tây cũng thay một bộ áo sơmi quần tây sạch sẽ chỉnh tề không có một chút nếp nhăn.

Tùng San khom lưng sờ đầu lão Tần, sau đó cùng Cố Trì Tây lên xe, cả đoạn đường hai người đều không nói chuyện.

Đến cổng trường, Tùng San nhìn giờ trên di động, 8h50, vừa kịp buổi học đầu tiên của kì học này. Cô cởi dây an toàn ra, mở cửa xe, dừng một lát, hơi nghiêng đầu nói: "Cố Trì Tây, chú có ly hôn hay không không liên quan gì tới tôi, cho dù chú có thật sự ly hôn, tôi cũng sẽ không đồng ý ở bên chú. Con gái chú đã lớn như vậy rồi, chú cũng nên lo lắng cho gia đình mình nhiều hơn chút đi.”

Cố Trì Tây nghe cô nói xong, không nói gì nữa, hắn rướn người tới ghê sau cầm lấy một cái túi, "Ở đây có thuốc cảm, tối qua em mắc mưa bị sốt, lát nữa nhớ uống thuốc.”

Tùng San nhận túi thuốc, cắn môi dưới, "Sau này chú có thể đừng đột ngột tới tìm tôi hay không? Tôi không muốn bị người ta nói ra nói vào.”

Cố Trì Tây cười cười, "Được.”

Tùng San nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Tôi đi học rồi nên có rất nhiều việc, chú có thể đừng tới tìm tôi nữa hay không.”

Cố Trì Tây vẫn cười ấm áp, "Được"

Cô nói gì hắn đều đồng ý như vậy khiến Tùng San cảm thấy không thoải mái. Cô cảm thấy mình như vậy thật tồi tệ, trong lòng không ngừng hỗn loạn. Vì thế sau khi nghĩ ngợi một hồi cô nói: "Cố Trì Tây, nếu từ giờ về sau chú không tới tìm tôi nữa, tôi sẽ rất cảm kích chú.”

Cố Trì Tây bật cười, "San San, nếu em còn không đi thì sẽ muộn giờ đấy.”

Câu nói này khiến Tùng San sợ hãi, cô vội vàng xoay người chạy vào trường, chạy nửa đường thì phát hiện mình không mang túi xách, cô vội vàng rẽ vào ký túc xá, khi tới dưới lầu ký túc thì gặp Lý Yến và Triệu Nhiên đang đi ra.

Lý Yến thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Tùng San, cô ấy cười nói: "Mình giúp cậu mang sách rồi không cần chạy.”

Tùng San thở hổn hển, lắc lắc cánh tay Lý Yến, "Yến Yến là tốt nhất, cái gì cũng biết!"

Lý Yến cười nói: "Tối qua cậu lăn lộn ở đâu thế? Mau khai ra ngay, thẳng thắn thì được hưởng khoan hồng, giầu giếm thì nghiêm trị!"

Tùng San sửng sốt, cô gãi gãi đầu nói, "Còn không phải mình về nhà sao, mưa to nên không về được.”

Triệu Nhiên yên lặng đứng một bên, nghe thấy câu này liền nhìn nhìn Tùng San, nhưng vẫn không nói gì. Tùng San bị cô ấy nhìn, trong lòng đột nhiên có chút hoảng.

Năm thứ tư đại học không phải lên trường nhiều, hơn nữa chỉ học một kỳ là xong, thời gian còn lại là để sinh viên đi thực tập. Tùng San theo Lý Yến và Triệu Nhiên đến phòng học, lúc này cô thấy mình không cần phải gấp gáp hoảng hốt trở về như thế, bởi vì một giảng đường to như vậy, mà số người tới ngồi chưa tới một nửa. Trong khi rõ ràng là mấy lớp học chung với nhau.

Tùng San nhìn xung quanh một chút, buồn bực thì thầm nói, "Mọi người đâu hết rồi?"

Lý Yến cười nói: "Đã là năm thứ tư rồi, ai còn nghiêm túc đi nghe giảng nữa chứ!" Nói xong cô lén lút nhét tai nghe vào tai, vừa nghe phát âm vừa học từ vựng.

Tùng San lại nhìn bạn học xung quanh, người nghiêm túc nghe giảng bài càng ít