Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329114

Bình chọn: 7.5.00/10/911 lượt.

lời anh nói tôi sẽ nhớ kỹ, mạng của tôi, tôi rất quý trọng, không cần anh quan tâm. Điểm tâm ở nhà hàng Ngũ Phương không tệ, mau đi xếp hàng mua đi.”

Chu Trường An đứng lên, cau mày nhìn cô, hắn cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Tùng San nhìn bóng dáng kia ngẩn người một hồi, đột nhiên cô cảm thấy, bây giờ cô không hề hận người này nữa. Tại sao vậy chứ?

Lời nói của Chu Trường An không phải cô nghe không lọt tai, chẳng qua cô cảm thấy nghe xong rồi thì có thể làm gì? Cô nên cẩn thận như thế nào, cô còn có thể cẩn thận như thế nào nữa? Đã có người muốn mưu đồ hại bạn thì bạn có cẩn thận hơn cũng vô dụng. Hiện thực không hề giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, một vị đại hiệp có thể sử dụng kế gậy ông đập lưng ông để phản kích sau đó đại chiến 300 hiệp. Cô chỉ là một người bình thường, không có áo chống đạn, không có rada, không áo mũ giáp sắt. Cô làm sao mà cẩn thận được đây?

Trừ khi thật sự làm như lời Chu Trường An nói, để Cố Trì Tây phái người tới bảo vệ cô.

Cô suy nghĩ một chút, yên lặng cười nhạo chính mình, sau đó đứng lên rời đi.

Tháng kế tiếp trôi qua êm đềm một cách bất ngờ. Mỗi ngày Tùng San đều lên lớp ăn cơm rồi trở về ký túc xá, cuối tuần thì về nhà, không hề đi dạo phố, cũng không ra ngoài chơi. Coi như thật sự làm được những gì Chu Trường An yêu cầu, cô rất cẩn thận.

Cố Trì Tây cũng làm theo yêu cầu của cô, không tới tìm cô, cũng không gọi cho cô.

Hắn như bốc hơi khỏi thế gian này. Cũng có lẽ là lương tâm của hắn đã trỗi dậy.

Ngay cả Tống Đào cũng không xuất hiện.

Vì thế một tháng này, sinh hoạt hàng ngày của Tùng San cực kì đơn giản, bên cạnh cô không hề có bóng dáng của một người đàn ông nào.

Lý Yến cười nói với Tùng San, "San San, cậu nên tới miếu Nguyệt Lão lạy một lạy đi, gần đây đào hoa đã héo hết rồi, ngay cả mình cũng chịu không nổi nữa!"

Tùng San trêu ghẹo nói: "Hay là bọn mình dứt khoát vào chùa cạo đầu làm ni cô, rời xa hồng trần đi!"

Ngoài cửa có âm thanh cười nói: "San San, nếu cậu xuống tóc làm ni cô, không biết sẽ có bao nhiêu nam sinh khóc thét nữa!"

Tùng San nhìn qua liền thấy Tề Duyệt Tâm đang cười tủm tỉm đứng ở cửa phòng, toàn thân mặc đồ công sở trông rất chững chạc khôn khéo.

Lý Yến vội vàng lén lút nhéo cánh tay Tùng San, ý bảo cô nên cảnh giác. Tùng San cười nhìn Tề Duyệt Tâm, "Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới tìm mình thế?"

Tề Duyệt Tâm cười trả lời: "Nhớ cậu, từ lần trước cùng nhau đi làm thêm tới giờ hai chúng ta chưa tùng gặp lại nhau, cậu không nhớ mình à?"

Tùng San cười không nói, Lý Yến trừng mắt nhìn Tề Duyệt Tâm, cô ấy nói: "Cố Lâm Lâm nhớ cậu đấy, cậu đi tìm cô ấy đi.”

Tề Duyệt Tâm vẫn coi như không có chuyện gì, cô ta đi vào phòng nói với Tùng San: "San San, cậu tìm được nơi thực tập chưa?"

Nhắc tới thực tập, đương nhiên Tùng San sẽ nghĩ tới người tên Phan Nghiễm Sinh, tiện thể kéo theo những hồi ức không vui: "Vẫn chưa, tại mình cũng không đi tìm, mình tính chờ khoa sắp xếp.”

Vẻ mặt Tề Duyệt Tâm kinh ngạc: "Khoa của chúng ta sẽ tìm được nơi nào tốt? Cách xa trường học lại còn không có tiền lương, San San cậu không muốn vậy chứ.”

Tùng San cười nhẹ, "Thật ra cũng không sao, chỉ là thực tập thôi mà.”

"Đây là việc liên quan tới chuyện tìm việc sau này! Sao có thể không liên quan chứ! San San, công ty mình đang thực tập không tệ, hay là cậu tới làm cùng mình đi.” Tề Duyệt Tâm cười, môi mắt cong như hình trăng khuyết.

Tùng San sửng sốt, miễn cưỡng nói: "Nếu là công ty của Phan tổng, mình không muốn làm.”

Tề Duyệt Tâm lắc đầu, "Mình đã không làm ở cái công ty thối nát của Phan Nghiễm Sinh lâu rồi, cậu không biết Phan Nghiễm Sinh đã mất tích rồi à? Công ty cũng phá sản lâu rồi.”

Tùng San: "Hả...”

Cố Trì Tây đã làm thì luôn sạch sẽ.

Tề Duyệt Tâm tiếp tục nói: "Bây giờ mình đang làm trong một công ty có phúc lợi khá ổn, nếu thể hiện tốt sau khi tốt nghiệp có thể được mời tiếp tục làm việc, cậu tới xem thử đi.”

Lần này Tùng San không đoán được Tề Duyệt Tâm đang có mục đích gì, cô cười nói: "Cảm ơn cậu, thật ra mình muốn tìm một nơi bình thường để thực tập là được rồi, chúng ta đã học năm thứ tư đại học nên nắm bắt chút thời gian còn lại để vui vẻ cho thoải mái một chút đi.”

Tề Duyệt Tâm đi rồi, Lý Yến cười vỗ vai Tùng San, "San San làm tốt lắm, nên cách xa cô nàng này một chút vẫn hơn, ai mà biết cô ta có ý định gì.”

Lão Thẩm ngồi trong xe chơi game, từ xa đã nhìn thấy Tề Duyệt Tâm đi tới, cô ta mở cửa ngồi vào xe, vẻ mặt mất hứng.

"Tùng San không chịu đến, em đã cố gắng hết sức rồi.”

Lão Thẩm cười cười, ý thức phòng bị của cô bé kia thật mạnh. : "Không đến thì thôi, cô ấy không nhất thiết phải ở trong tầm quan sát của tôi.”

Tề Duyệt Tâm quay mặt lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự không vui, "Sao các anh lại thích để mắt đến Tùng San như vậy? Có phải những ai có tính tình quật cường, không chịu thua, xem thường các anh mới có tính khiêu chiến hay không?"

Lão Thẩm nhìn vẻ mặt không phục của cô ta, sờ sờ đầu cô ta, "Hầy, tôi làm vậy không phải vì lão Cố sao? Em ở đây tức giận làm gì?"

Tề Duyệt Tâm quệt miệng, "Em mất hứng, em khôn


Old school Easter eggs.