Tình Ngang Trái

Tình Ngang Trái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327862

Bình chọn: 7.5.00/10/786 lượt.

ng. Gã đưa đầu lưỡi ấm nóng xâm nhập mạnh mẽ vào miệng cô, cướp đoạt từng tấc đất và hấp thụ mọi dư vị ngọt ngào của cô.

Môi lưỡi giao hòa, một bên nóng bỏng, một bên lạnh lùng.

Duy Đóa suýt bị nụ hôn này làm ngạt thở. Cô đẩy gã ra, nhưng chỉ đổi lấy nụ hôn sâu hơn của gã. Thậm chí, gã gạt luôn bát đũa trên bàn, đặt cô lên đó rồi tiếp tục điên cuồng ôm hôn.

‘Xoảng’, tiếng chén sứ vỡ lanh lảnh vang lên.

Ôi, đó là cái bát thứ tám rồi! Hình Tuế Kiến là một tên có khả năng phá hoại rất cao cường.

Duy Đóa ngồi trên bàn, lạnh lùng nhẫn nại nhận sự cưỡng ép của gã. Dường như hôm nay gã hơi mất kiềm chế. Mấy bữa trước, sau khi ‘nếm’ cô no say, gã sẽ buông ra. Thế mà bây giờ, gã chuyển từ nụ hôn nóng bỏng sang ngậm mút vành tai, liếm quanh vùng cổ và mơn trớn bờ vai trắng nõn của cô…

Duy Đóa hoảng hốt, dùng hết sức bình sinh đẩy gã ra, “Tôi phải đi bệnh viện.” Sắc mặt cô bình thản, không đượm một nét quay cuồng vì đam mê.

Tiểu Lộng còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, phải có người thân túc trực ngoài cửa để phòng ngừa bệnh tình có chuyển biến. Bọn họ là cha mẹ nên hai người phân công nhau trông nom, cô canh ban ngày và gã giữ ban đêm.

Cũng may là thế! Mặc dù ngôi nhà chỉ có một phòng ngủ, nhưng tới nay bọn họ vẫn chưa có cơ hội nằm chung một giường.

“Ừ.” Gã không co kéo cũng chẳng nằn nì, “Tôi đi ngủ bù đây.” Dứt lời, hai người rẽ hai hướng; một kẻ đi vào phòng ngủ, một người đi ra ngoài cửa.

Vào phòng, Hình Tuế Kiến đổ ập người xuống giường. Trên chăn có làn hương thơm ngát, đó là mùi thơm độc đáo trên cơ thể cô. Gã khẽ kéo tấm chăn qua, chôn đầu vào gối… Ngoài ra, cô còn có đôi môi mềm mại và mọng ướt, khi nếm thử thật dễ chịu.

Hằng ngày Duy Đóa chờ đợi nhất là lúc ba giờ chiều. Bởi vì cô có nửa tiếng đồng hồ để vào thăm Tiểu Lộng, được nắm lấy tay cô bé. Ngoài nửa tiếng đó ra, những thời gian khác cô đều bị ngăn cách bởi những cánh cửa, cô chỉ có thể đứng bên ngoài cửa kính nhìn Tiểu Lộng nằm ở bên trong.

Cánh cửa kính bật mở lúc 2h45’, y tá bắt đầu phát phiếu đăng ký cho những gia đình có bệnh nhân nguy kịch. Bình thường Hình Tuế Kiến cũng sẽ có mặt vào giờ này mỗi ngày, nhưng hôm nay gã không xuất hiện.

Duy Đóa bắt đầu làm thủ tục đăng ký.

“Duy Đóa!” Đằng sau có người gọi tên cô.

Cô quay đầu thì thấy Thường Hoan, đằng sau Thường Hoang còn có Tư Nguyên với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, đang kéo valy đi tới.

Duy Đóa ngỡ ngàng đặt cây bút xuống, không kiềm được lòng mà chạy thẳng về phía họ.

“Sao các bạn lại tới đây?” Duy Đóa nói chuyện với Thường Hoan, nhưng ánh mắt dán về phía Tư Nguyên.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tư Nguyên, cô cảm thấy trái tim lo âu của mình bỗng dịu xuống bình yên.

“Tiểu Lộng xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao cậu không nói với bọn tớ?” Thường Hoan cằn nhằn.

Duy Đóa chỉ nói đã tìm được Tiểu Lộng nhưng cô bé phải nằm viện, mấy hôm trước thấy cô cầm quần áo đi ra, Thường Hoan cứ tưởng con nít ham chơi té ngã bị thương lặt vặt. Nếu không phải đột nhiên hay tin Duy Đóa thôi việc, Thường Hoan cũng chẳng biết Tiểu Lộng bệnh nặng đến vậy. Qua cơn hoảng hốt, Thường Hoan đã gọi điện thoại kêu Tư Nguyên đang đi công tác trên Bắc Kinh phải trở về gấp.

Tư Nguyên cũng nhìn cô phản đối, nhưng thần sắc cô có vẻ nhạt nhẽo. Không phải cô cố ý giấu diếm, mà nói ra cũng chỉ vô dụng, càng làm nhiều người lo lắng thêm thôi.

“Tiền thuốc thang của Tiểu Lộng phải làm sao đây?” Thường Hoan sầu lo giùm cô.

Duy Đóa định bảo bọn họ đừng nên lo lắng, thì bên kia cô ý tá đã làm xong các thủ tục đăng ký.

“Tôi đi thăm Tiểu Lộng trước, lát nữa quay lại nói chuyện với hai bạn sau.” Duy Đóa vội vàng chạy đi.

“Đợi chút, anh cũng đi.” Tư Nguyên đưa túi hành lý cho Thường Hoan.

Hai người bọn họ khử trùng xong, mặc bộ quần áo bảo hộ. Một người bên trái, một người bên phải săn sóc cho Tiểu Lộng.

Hôm nay Tiểu Lộng vẫn còn hôn mê, nhưng sắc mặt đã khá hơn những ngày trước, không còn lúc xanh lúc tím nữa. Duy Đóa vuốt ve gương mặt bé bỏng, vô hồn đang nằm trên giường mà nước mắt rưng rưng, trái tim đau nhói.

“Bắt được thủ phạm chưa?” Tư Nguyên hỏi.

Chính mắt anh nhìn Tiểu Lộng khôn lớn, hiện giờ bé thành như vậy khiến lòng anh xót xa vô bờ.

Nhắc tới vấn đề này, ánh mắt Duy Đóa từ từ giận dữ, “Đã bắt được rồi, thủ phạm tự ra đầu thú. Cơ quan công an đã lập hồ sơ.” Duy Đóa nắm bàn tay vô lực của Tiểu Lộng, giọng đầy oán hận, “Tống Phỉ Nhiên đổ tội sạch bách lên đầu cô bạn gái, anh ta thật chẳng đáng mặt đàn ông!” Không biết Tống Phỉ Nhiên đã cho cô ả kia ăn bùa mê thuốc lú gì nữa!

“Đều tại em liên lụy cho Tiểu Lộng, nếu em đừng đồng ý làm mẹ con bé, thì nó sẽ không gặp những rủi ro này.” Kẻ Tống Phỉ Nhiên muốn trả thù là cô, kết quả người nằm đây lại là Tiểu Lộng. Trái tim Duy Đóa đau đớn, cô nức nở nghẹn ngào.

Ở trước mặt anh, cô không cần phải giả vờ kiên cường. Tư Nguyên đứng dậy vỗ nhẹ bờ lưng cô, giúp cô lấy lại tỉnh táo.

“Em chỉ mong Tiểu Lộng mau tỉnh dậy, đẩy Tống Phỉ Nhiên vào tù!” Nếu Tiểu Lộng không thể tỉnh lại, những nghi ngờ đều là giả thiết, không có bằng chứng cụ thể thì dù tố cáo lên t


Polly po-cket