Teya Salat
Tình Nhỏ Làm Sao Quên

Tình Nhỏ Làm Sao Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321910

Bình chọn: 10.00/10/191 lượt.


- Có cơm gia đình là nhất rồi. Hàng ngày tôi đều phải đi ăn cơm đĩa ngoài chợ.

Hạnh đứng dậy cầm theo bó hồng đi vào nhà. Con chó không đi theo nàng mà quay qua hít hít chân tôi. Nếu nó không có bộ răng trắng ởn và nhọn hoắt, chắc là tôi đã đạp cho nó mấy cái để dạy cho nó biết thế nào là "lễ độ".

Một lúc sau, Hạnh bưng mâm cơm ra đặt trên bàn. Một tô canh su hầm xương, một đĩa su xào thịt bò, một đĩa trứng chiên với su. Ðúng là cây nhà trái vườn. May mà đang mùa trái su, nếu đang mùa ớt chắc tôi phải nhịn ăn.

Bụng đói khiến tôi ăn rất ngon miệng, Hạnh phải luôn tay bới cơm cho tôi. Nàng nhìn tôi, cười hỏi:

- Anh làm như đã nhịn đói từ hôm qua.

- Ðúng vậy. Sẩy ăn bún bò Huế với Hạnh, tôi về nhà ngủ luôn. Sáng nay bận viết kịch, tôi cũng quên ăn sáng.

- Tối qua anh không đi ăn cơm với con nhỏ đó à?

Tôi biết trong khi ăn uống người ta thường cởi mở dễ dãi, nên có nói dối một chút cũng không sao. Như ăn thêm một lát ớt mỏng cho ngon miệng. Vì vậy tôi nói:

- Không. Tôi đi ăn kem với cô bé ở quán kem mà chúng ta đã ăn.

- Em hỏi thật, giữa anh và con nhỏ đó quan hệ như thế nào?

Tôi nhai nát một miếng xương hầm rồi trả lời.

- Cô ấy là con bà chủ nhà cho tôi ở trọ. Bà chủ không lấy tiền trọ nên tôi trả ơn bằng cách giúp đỡ con bà.

Hạnh nhíu mày, hỏi:

- Anh giúp đỡ chuyện gì?

- Cô bé ấy bị tâm bệnh nên cần có người trò chuyện giúp cho em khuây khỏa.

- Tâm bệnh hay tim bệnh?

Ðang nuốt một miếng su hầm nên tôi gõ gõ đầu mình thay câu trả lời. Hạnh hỏi tiếp:

- Bà ấy giàu, thiếu gì bác sĩ lo cho con nhỏ mà phải nhờ đến anh?

- Tôi nghĩ muốn chữa tâm bệnh thì cần đến tình thương nhiều hơn thuốc thang.

- Gia đình con nhỏ không ai thương nó à?

- Có chứ. Nhưng để hiểu cô bé thì chưa chắc đã có ai hiểu.

- Anh tin là anh đã hiểu được nó?

- Tôi đang cố gắng tìm hiểu cô bé. Nếu hiểu được em, tôi tin sẽ giúp em hết bệnh.

Hạnh cười nhếch môi:

- Anh "bác ái" quá nhỉ!

Tôi lùa nốt miếng cơm chan canh su vào mệng rồi nói:

- Hạnh đừng mỉa mai. Tôi thật lòng chỉ muốn giúp đỡ cô bé ấy hết bệnh vậy thôi.

- Còn đối với người khác anh không cần phải giúp đỡ?

- Tôi không phải là ông thánh chuyên đi giúp đỡ mọi người. Với khả năng hạn hẹp của mình, tôi chỉ có thể giúp những người mà tôi hiểu biết?

- Với người ngồi trước mặt, anh cũng không hiểu biết.

Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Hạnh ư? Chín tôi đang cần Hạnh giúp đỡ thì có.

- Anh không nói đùa chứ?

- Không. Tôi lên đây mong tìm chút tiếng tăm để kiếm miếg ăn. Nếu vở kịch của tôi sắp diễn mà thành công, nhiều đoàn kịch sẽ đặt hàng cho tôi viết kịch bản. Mà muốn vở kịch thành công, Hạnh biết đấy, phải nhờ nhiều ở đạo diễn và diễn viên. Nếu Hạnh đóng tốt vai diễn trên sân khấu, là Hạnh giúp tôi một phần thành công. Thôi Hạnh hãy sửa soạn rồi chúng ta cùng đi đến hội trường tập tiếp vở kịch. Còn một tuần nữa phải diễn buổi ra mắt.

Hạnh cắn môi, lắc đầu rồi nói:

- Nhưng em đã nói với anh Ðăng...

- Hạnh đã nói từ chối giúp đỡ một người đi kiếm miếng ăn như tôi?

- Không phải vậy. Anh đợi một chút, em sẽ đi với anh đến hội trường.

Hạnh bưng mâm cơm đi vào nhà, tôi nhìn nàng với đôi mắt cay cay. Như ăn nhằm trái ớt hiểm. Chiều nay khi Ðăng gặp lại Hạnh, chắc anh sẽ thầm phục tài đóng kịch của tôi. Nhưng Ðăng không hiểu rằng trưa nay tôi đã muốn khóc vì đã cố tình nói dối một người bạn gái tốt bụng. Một buổi sáng đẹp trời mùa hạ. Nắng trong vắt. Chiếc xe hơi chở chúng tôi dừng lại ở bãi đậu xe trên thác Cam Ly. Hàng quán nơi đây ngoài hiên đều treo lủng lẳng những giò phong lan nở đầy hoa. Trên quầy xếp đầy những gói mứt dâu, mứt mận, mứt đậu và những hình gỗ cưa lọng để bán cho du khách.

Tôi dắt cô bé cùng với một số du khách đi thẳng xuống thác. Ðang mùa khô, ở thượng nguồn ít nước. Thác không chảy ào ạt mà chảy róc rách như một con suối nhỏ. Chúng tôi ngồi nghỉ chân ở một tảng đá nhẵn thín. Có lẽ trước chúng tôi đã có cả triệu người ngồi.

Cô bé ngồi hai tay chống cằm nhìn những chiếc lá khô trôi theo dòng nước. Tôi hỏi:

- Em suy nghĩ gì vậy?

Cô bé lắc đầu. Tôi hỏi tiếp:

- Vết thương trên trán đã làm em nhức đầu?

- Không. Tự nhiên em thấy đầu em "nặng" quá.

Tôi cười đùa:

- Vậy hè này em nên tiếp tục đi học.

Cô bé ngước mắt nhìn tôi:

- Ði học làm đầu óc nhẹ đi?

- Ðúng vậy. Nhồi nhét thật nhiều chữ nghĩa vào đầu, đầu người ta sẽ trống rỗng vì khỏi suy nghĩ.

- Em không thích một đầu óc trống rỗng.

- Nhưng không đi học như em, đầu óc sẽ hóa thành đá và nặng chình chịch.

- Em cũng mong được như vậy để khỏi nhớ đến cái đã mất.

Nhắc đến cái đã mất thật phiền. Tôi sợ em nổi cơn đòi lội suối đi tìm, bắt tôi lẽo đẽo lội theo canh chừng. Ðể em quên chuyện đó đi, tôi vẫy gọi một người thợ chụp hình. Cô bé nào mà chẳng thích chụp mình đang cười. Vả lại tôi cũng muốn chụp chung với em một tấm hình để làm kỷ niệm. Nhưng cô bé đã đứng dậy bỏ đi. Tôi đành xin lỗi người thợ chụp hình rồi chạy theo níu em đứng lại.

- Tôi quên em còn miếng băng dán trên trán, chụp hình trông rất xấu.

Cô bé lắc đầu:

- Không phải em sợ chụp hình mình xấu đâu mà em sợ những kỷ n