
hư vậy, ta tất nhiên sẽ không phụ lòng ngươi”.
Đứa nhỏ này thật khiến người ta phát bực mà, chẳng lẽ anh ta nghe không
hiểu tôi đang khách sáo với anh ta hay sao, không cho tôi Si Mị Chung
được, đổi sang cho tôi cái gì quý báu khác cũng được mà, không thể keo
kiệt như thế chứ.
Tôi yên lặng liếc nhìn anh ta, Bà La Già lại
dặn tôi: “Độc Đông Doanh Hoa, độc tính rất mạnh, cũng may Xích Quách
đang có mặt ở Cung Tu La, sau khi thoát khỏi đây ngươi đi tìm ngài ấy để ngài ấy xem cho”.
Anh ta không đợi tôi trả lời, lại tiếp tục
nói: “Thật ra trận pháp của Thạch Trất Ma cũng không quá phức tạp, muốn
thoát ra ngoài, chỉ cần tìm được mắt trận là được. Lúc chúng ta tiến
vào, tất nhiên là trận pháp chưa khởi động, nếu không chúng ta cũng
không vào trận được, lúc ấy Thạch Trất Ma đứng ở giữa đại sảnh, như vậy
nơi đó chính là mắt trận”. Bà La Già liếc nhìn tôi một cái sâu sắc, rồi
hạ mi mắt, khóe miệng hơi hướng về phía trước nhếch lên, “Ta hỏi ngươi,
nếu như có một việc, ngươi làm, có thể phải trả một cái giá rất lớn,
nhưng lại có thể cứu được người khác, ngươi có tình nguyện làm hay
không?”.
Tôi nghĩ một lúc, nói: “Nếu tôi không làm sau này có thể tôi sẽ hối hận, vì vậy tôi sẽ làm”.
Bà La Già không nói gì nữa, chỉ đứng lên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa
sổ, một lúc sau, quay lại nhìn tôi, nói: “Ngươi nói đúng, so với sau này có thể sẽ hối hận, không bằng lúc trước đó làm theo tâm ý của mình”.
Anh ta chậm rãi bước từng bước, đi ra phía cửa. Tôi đang định lên tiếng
ngăn cản, nói anh ta đừng phí công làm gì, trận pháp không thể phá giải, chúng tôi không thể rời khỏi đây.
Bà La Già lại dừng lại ở giữa
sảnh, sau đó ngồi xuống, đột nhiên bốn phía xung quanh anh ta có cổ văn
xuất hiện, văn tự này giống như xiềng xích, nhanh chóng lan khắp toàn
thân Bà La Già.
Tôi trợn tròn mắt. Này này, anh ta không phải là đang thay mắt trận đấy chứ.
Bà La Già thế mà lại biết dùng phương pháp này phá trận, nhưng mà anh ta
có biết làm như thế này cái giá phải trả sẽ thế nào hay không? Thạch
Trất Ma lấy thân làm mắt trận, là bởi vì ông ta chưa từng nghĩ sẽ sống
sót mà thoát ra khỏi trận, nghĩ rằng có thể liều mạng dùng mạng mình để
vây hãm Bà La Già ở trong trận, bây giờ không cần phải trả bất kỳ giá
nào để nhập trận, Bà La Già sao lại muốn làm như vậy cơ chứ?
Bà
La Già không quay đầu lại, nhắm mắt nói: “Ngươi ra ngoài trước đi. Trước đi về bên trái bốn bước, lui ra sau bốn bước, đi sang trái bốn bước,
sau đó chuyển sang phải bốn bước, rồi sang trái bốn bước, là ngươi có
thể đi ra ngoài”.
Tôi yên lặng nhìn Bà La Già, đứng nguyên tại
chỗ. Anh ta làm như thế, khiến tôi thấy thật khó hiểu. Tôi nhiều tuổi,
nhưng chuyện như thế này lại chưa từng thấy qua. Ma giới, hình như không có thói quen tốt đẹp kiểu như cấp trên bảo vệ cho cấp dưới thì phải?
“Thiếu chủ, thuộc hạ thoát ra ngoài rồi còn Thiếu chủ thì sao?”.
Bà La Già không trả lời, chỉ nói: “Cứ đi ra ngoài trước chờ ta”.
Tôi biết Bà La Già lần này nhập trận sẽ phải trả một cái giá rất đắt, nhưng không ngờ anh ta lại không hề để ý đến sự sống chết của bản thân, liều
mạng phá trận. À đúng rồi, nếu anh ta ở trong trận, sẽ có khả năng nhìn
thấy toàn bộ trận pháp, sau đó chỉ cần cố gắng phá vỡ trận pháp, là có
thể thoát ra ngoài được rồi.
Nhưng nếu làm như vậy thì cái giá phải trả, so với nhập trận còn đắt hơn gấp mấy lần.
Tôi nhanh chóng tiến lên, nâng Bà La Già đã suy yếu đến mức ngã xuống đất.
Quần áo của anh ta ướt đẫm, nhưng bây giờ cũng không thể thay cho anh ta được. Tôi nhìn sắc trời đang dần tối, đáy lòng lại thấy chán nản.
Trước mắt pháp lực của tôi bị phong ấn, pháp lực có thể sử dụng quả thật là
rất ít, thật tình là không thể dùng pháp lực để đưa anh ta trở về. Mà để tôi hiến dâng tấm lưng phượng hoàng cao quý, thì tôi cũng có chút do
dự.
Đường đường là Thượng thần Phượng Hoàn của Tiên giới nghịch
thiên sửa mệnh chạy đến Ma giới, sau đó lại bị Thiếu chủ Ma giới Bà La
Già cưỡi trên lưng, mà lại còn là chủ động để anh ta làm như thế nữa cơ
chứ.
Tin này nếu để lộ ra, e rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn. Mặt
mũi Nhuế Hạng biết để đi đâu, da mặt ngài ấy vốn đã vô cùng mỏng, bây
giờ tôi lại lấy đao rạch vài đường trên mặt ngài ấy, bảo ngài ấy nhịn
thế quái nào được. Lại nhìn Thái Vu lấy máu để làm quà mừng thọ, e rằng
thủ hạ của ông ta cũng chẳng có mấy kẻ được coi là bình thường.
Tôi cảm thấy lông tóc trên người đều muốn dựng đứng.
Cũng may Bà La Già còn chút sức, cố gắng cử động, nói đứt quãng: “Ngươi
trúng kịch độc, không thể chần chừ, giữ chắc ta, chúng ta cùng trở về”.
Trong chốc lát, tôi cảm thấy trong ngực trái tim vẫn đập “thình thịch” chợt
chạy maraton. Tôi chăm chú nhìn Bà La Già, sắc mặt anh ta tái nhợt,
không có một tia huyết sắc, tinh thần cũng không tốt, khóe môi có tia
máu chảy ra, lại nhuộm môi anh ta thành màu đỏ tươi.
Chắc là ánh
nhìn của tôi quá chăm chú, sắc mặt Bà La Già đang tái nhợt chợt ửng
hồng, trong mắt thoáng có tia sáng mong manh, như sương như khói. Anh ta lại ho ra một ngụm máu, nói đứt quãng: “Ngư