
bình thường, khách quan mà nói đây hoàn toàn là hiểu lầm thôi.
Có điều tôi còn chưa kịp nói gì, thì đã lăn quay ra ngất đi mất rồi.
Tôi chỉ hôn mê một lúc, lát sau tỉnh lại phát hiện thấy mình vẫn đang ở
trong căn phòng đó, thi thể của Thạch Trất Ma ở một bên, trên mặt đất
đầy máu, Bà La Già ngồi xếp bằng ở bên cạnh tôi, ánh mắt lấp lánh khi
nhìn thấy tôi tỉnh lại. Tôi rên rỉ một tiếng, sờ cánh tay, phát hiện
cánh tay đã được băng bó cẩn thận rồi.
Bà La Già nói: “Trong
phòng có lập trận pháp, Thạch Trất Ma Vương đem chính mình trở thành
đường ra của trận pháp, bây giờ ông ta chết rồi, chúng ta phải tìm đường ra khác thôi”.
Đáy lòng tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo. Đem người
sống trở thành đường ra của trận pháp là một sự trả giá quá lớn, người
thường sẽ không làm như thế, Thạch Trất Ma lại làm như vậy, nếu không
chết thì cũng sẽ tàn phế. Bây giờ ông ta đã chết, thật sự là cũng chặn
được đường lui của chúng tôi.
Tôi thử đi vài bước ra cửa thăm dò, lại phát hiện dù làm thế nào đi nữa, cửa gần ngay trước mắt nhưng cũng không thể lại gần.
Bà La Già khuyên tôi nói: “Không cần thử, ngươi cần ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, trên ám khí có độc”.
Lòng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo, suy sụp nói: “Là độc gì?”.
“Đông Doanh Hoa”.
Độc này nếu như dùng cho Ma tộc, đại khái có thể làm nguy hiểm đến tính
mạng, nhưng may mà tôi là Tiên tộc, lại còn là tộc nhân tộc Phượng hoàng sinh mệnh dẻo dai, lúc này, độc Đông Doanh Hoa cũng không phải là quá
nguy hiểm, chỉ có thể tạm thời phong ấn pháp lực của tôi mà thôi. Nhưng
mà bây giờ chúng tôi đang bị nhốt trong trận pháp, việc tôi mất đi pháp
lực quả là có chút bất tiện.
Đại khái là bộ dạng của tôi có chút kỳ quái.
Giọng điệu của Bà La Già lại càng quái dị hơn: “Ngươi không sợ à?”.
Tôi nghiêm trang nói: “Sống chết có số, Thiếu chủ không sao là tốt rồi”.
Nắm chắc cơ hội nịnh hót, không chừng Bà La Già vui vẻ, còn có thể đem
Si Mị Chung tặng cho tôi.
Bà La Già gật đầu, lại hỏi: “Có cảm thấy khó chịu hay không?”.
Tôi nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng tỏ thái độ nói: “Thiếu chủ yên tâm, tôi nhất định có thể bảo hộ người an toàn”.
Bà La Già thở dài, an ủi tôi nói: “Đông Doanh Hoa tuy độc tính mạnh, nhưng cũng may có thuốc giải, đợi chúng ta ra ngoài, sẽ có cách giải độc”.
Tôi yên lặng gật đầu, cũng không dám ôm hy vọng quá lớn. Bà La Già tuổi còn ít, còn chưa biết sự lợi hại của trận pháp này. Trận này gọi là ngũ
hành bát quái, chú trọng cân bằng âm dương, điều hòa thiên địa. Thạch
Trất Ma đã lấy thân làm đường ra, nay ông ta đã chết, nếu muốn phá trận, chỉ có thể để người khác lên thay vị trí của ông ta. Hiện nay trong
trận pháp chỉ có hai người chúng tôi, quả thật không phải là tin tức
tốt.
Phụ thân đã từng đã dạy tôi, đối với địch nhân phải để lại
đường lui cho mình, bây giờ quan hệ của tôi với Bà La Già không đến nỗi
anh phải chết thì tôi mới sống, nhưng cũng không khác biệt là bao, lúc
này, tôi quyết định không nói cho anh ta biết chuyện này. Tôi nghĩ, nếu
như tôi không nói, biết đâu có thể tìm được cách phá trận khác, nếu như
nói ra, với tính tình của anh ta, sợ là sẽ muốn tôi ở trong trận này
thay thế Thạch Trất Ma để anh ta thoát ra ngoài. Nếu là như thế có thể
để cho Bà La Già thoát khỏi trận này thì cũng thôi đi, tiếc rằng tôi lại là nữ nhân, không thể thay thế Thạch Trất Ma là nam nhân để làm mắt
trận được. Đến lúc đó Bà La Già cảm thấy kỳ lạ, e rằng lại quay sang
nghi ngờ tôi.
Bà La Già nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt phức tạp hiện lên nhiều sắc thái, tốc độ quá nhanh, tôi nhìn không rõ. Ước chừng một
lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi nói: “Vì sao ngươi lại chắn ám khí cho
ta?”.
Thật ra thì anh hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý chắn ám khí cho anh. Tôi trong lòng thầm than, bối rối một lúc lâu, nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình hiện tại lại cảm thấy bi ai không thôi.
Bà La Già nhìn gương mặt khổ sở của tôi, thần sắc lại thay đổi, không đợi
tôi trả lời, lại hỏi tiếp: “Thoát ra ngoài rồi, ngươi muốn cái gì?”.
Chẳng lẽ đây là phần thưởng cho việc chắn ám khí cho anh ta à? Tôi quyết định không nói cho anh ta nghe sự thật, vì vậy chân thành nói: “Ngài nói
trước cái gì không được đi đã”.
Bà La Già nhìn tôi dịu dàng, tay vuốt ve tóc tôi, nhẹ nhàng nói: “Cái gì cũng được”.
Thái độ bây giờ của anh ta quả là kỳ lạ.
Ánh mắt nhìn tôi cũng vô cùng lạ lùng.
Giống như đột nhiên tôi biến thành, đúng rồi, biến thành một cái nhân hạt dưa thơm ngon vô cùng vậy.
Có một lần Long Tam từng dùng ánh mắt tương tự nhìn tôi, trong lòng huynh
ấy lúc đó là đang có ý đồ với cái lông đuôi quý giá xinh đẹp của tôi.
Tôi còn nhớ rõ lúc lông đuôi bị nhổ đi đau như bị kim đâm vậy, thậm chí
đến bây giờ mỗi khi nhìn thấy lông đuôi mới dài ra của tôi, tôi lại mơ
hồ cảm thấy đau đớn giống như lúc bị nhổ lông vậy.
Tôi lập tức
quyết định không cầu gì nhiều, vì thế nghiêm trang nói: “Thuộc hạ không
cầu xin điều gì, có thể được tiếp tục hầu hạ Thiếu chủ là thuộc hạ hài
lòng rồi”.
Bà La Già lại vuốt ve tóc của tôi, dịu dàng nói: “Tình cảm của ngươi n