Pair of Vintage Old School Fru
Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 7.00/10/322 lượt.

y đầu, nhìn Mẫu Tử Châu mà

Khai Nha đang cầm trên tay, rồi lại liếc mắt nhìn tôi.

Tôi yên lặng cúi đầu, đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Theo ý của Khai Nha, tôi tự ý xông vào Tàng Bảo Các là tội không thể tha

thứ, lại thêm nửa đêm lén trộm bảo vật, tội nặng thêm một bậc, lẽ ra nên lập tức xử lý, như thế mới là đúng luật Ma giới.

Bà La Già nhận

Mẫu Tử Châu mà Khai Nha dâng lên, cầm trên tay. Chàng nhìn một lát, rồi

chậm chạp bảo: “Khai Nha, mang Si Mị Chung tới đây”.

Khai Nha nhận lệnh đi lấy.

Bà La Già lại nói với theo Khai Nha: “Lần này ngài lập công lớn, tôi sẽ có khen thưởng sau. Bây giờ không nên rút dây động rừng, chúng ta phải thả dây câu dài, câu cá lớn”.

Thần sắc Khai Nha có chút kích động,

khom lưng cúi chào, nhanh chóng rời đi. Cửa sổ mở, không khí tràn vào

trong phòng dường như hơi lạnh, nền đất dưới chân lạnh lẽo khiến tôi

muốn đóng băng. Lúc mới ra khỏi phòng, vì để đi lại không gây tiếng

động, tôi đi giày hơi mỏng một chút, giờ khí lạnh ngấm vào đến toàn thân rồi. Tôi nắm chặt tay, hai tay hơi run rẩy. Tâm có chút thất vọng dần

dần len lỏi, tôi mím môi, đứng yên, không nói câu nào.

Dưới ánh

đèn mờ ảo, ngón tay Bà La Già có vẻ càng trở nên trắng hơn. Ánh mắt

chàng cuối cùng cũng rời khỏi Mẫu Tử Châu, vừa cười như có như không vừa nhìn tôi, lại thả lỏng thân thể, ngồi trên đệm mềm, nhẹ nhàng nói: “Mẫu Tử Châu tuy là hiếm gặp, nhưng tôi cũng đã nghe nói đến. Hạt châu này,

dường như…”. Chàng dừng một chút, nụ cười trên môi trở nên sâu hơn,

“Dường như bây giờ mà dùng thì có hơi lãng phí”.

Tôi cứng người,

nói: “Thiếu chủ minh giám, Mẫu Tử Châu này, thiếp chỉ tò mò muốn nhìn

một lần, nên vừa rồi mới cầm trên tay hơi lâu một chút thôi”.



La Già cười vui vẻ, ngồi thằng dậy, nhìn thẳng vào tôi, tai ửng hồng. “A Hoàn, nếu nàng muốn có hài tử, có thể nói thẳng với tôi”.

Tôi cảm thấy sự việc đang phát triển nhầm hướng, vì thế thử hỏi: “Thiếu chủ, chàng vừa nói gì thế?”.

Bà La Già khoát tay, ra vẻ như không có gì cả, nói: “Mẫu Tử Châu tuy là

quý giá, nhưng chỉ có một tác dụng, chính là để nam nữ không cần hành sự mà vẫn khiến cho nữ tử thụ thai”. Chàng như vô cùng vui vẻ, ném hạt

châu lên rồi lại bắt lấy, nhẹ nhàng cười, “Tâm tư của nàng, không lừa

được tôi, cũng không nên giấu tôi. Nhìn xem, bây giờ Khai Nha phát hiện

ra, nếu không có tôi, để xem nàng làm thế nào!”. Dứt lời, vừa chăm chú

nhìn tôi, vừa cười. Quả thật là “sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, liễu

xanh hoa thắm lại thôn xa(19)”.

Tôi cười nhẹ nhõm, đem đám lông tơ vừa rồi dựng đứng cả lên nhẹ nhàng vuốt xuống, lại nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu chủ tin thiếp?”.

Bà La Già gật đầu. Chàng toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi như vậy, lòng tôi

có chút cảm động, nhưng lại có chút phiền muộn, chàng toàn tâm toàn ý

tin tưởng tôi như vậy, mà tôi vẫn còn điều giấu diếm chàng.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm ầm ầm vang lên, cuối cùng cũng mưa, không khí vừa rồi mới căng thẳng đã chợt trở nên tốt đẹp.

Trái tim tôi ở trong ngực đập nhanh mấy nhịp, tôi thấp giọng nói: “Thiếu

chủ, A Hoàn bây giờ không thể nói, nhưng thiếp có thể đảm bảo, trái tim

của A Hoàn, thật sự là thuộc về Thiếu chủ. Đấy là một cái tử kết(41),

không thể gỡ được, mà cả đời này A Hoàn cũng không muốn tìm cách gỡ bỏ

nó”.

Đột nhiên “cạch” một tiếng cửa bị đẩy ra, Khai Nha vừa cầm

một cái hộp gỗ bước vào, vừa nhìn tôi đầy hận thù, nói: “Thiếu chủ, Si

Mị Chung ở đây, xin hãy để thuộc hạ đem hồn phách của ma nữ này đi

luyện, đấy mới là tục lệ của Ma giới chúng ta”.

Bà La Già chăm

chú nhìn Khai Nha một lúc, dường như có chút không đành lòng, ngập ngừng nói: “Khai Nha, nếu đã vào Si Mị Chung sẽ không có khả năng thoát ra,

ngài có thể…”.

Khai Nha cắt ngang câu nói của Bà La Già, lớn tiếng nói: “Thiếu chủ, nếu bây giờ người tha cho ả, sau này tai họa khó lường”.

Bà La Già nhắm mắt, cuối cùng đưa tay ra nói: “Ngươi đưa Si Mị Chung qua đây”.

Khai Nha nhanh chóng dâng lên.

Bà La Già chậm rãi mở hộp ra, bên trong chính là Si Mị Chung, hướng thẳng vào Khai Nha, lạnh lùng nói: “Bắt!”.

Khai Nha không kịp trở tay liền biến mất.

Bà La Già thở dài, không nói câu nào.

Tôi ngây người.

Đây là Bà La Già… đem hồn của Khai Nha đi luyện? Chàng lại vì tôi, mà đem Khai Nha diệt khẩu, khiến cho tôi thật… cảm động.

Tiếng mưa rơi nhỏ dần.

Tôi rót một chén trà, cầm ở trên tay, rồi đưa cho Bà La Già, nhẹ giọng nói: “Thiếu chủ, A Hoàn không đáng để chàng làm như vậy. Hành vi của Khai

Nha tuy là hướng vào thiếp, nhưng đối với Ma giới, là trung thành đến

không thể trung thành hơn được nữa”.

Bà La Già uống một ngụm trà, cầm chén trong tay, xoay vài vòng, híp mắt nhìn nói: “Chính vì thế, tôi mới phải giết ông ta. Nếu như Khai Nha là kẻ tiểu nhân thích tranh danh đoạt lợi, tôi còn có biện pháp ngăn chặn cái miệng của ông ta, đáng

tiếc…”. Hai hàng lông mày của chàng khẽ cau lại, thần sắc hơi ủ rũ, cùng với tiếng mưa rơi tí tách và bóng cây lay động ngoài sân, tạo nên cảm

giác bi thương.

Tôi nghe chàng nói mà cũng cảm thấy bi thương,

nếu như ban đầu, tôi cùng với chàng không gặp nhau như thế