, giữa chúng
tôi không có âm mưu, không có tính kế, nếu như tôi có thể làm như lời a
nương nói chân thành thẳng thắn đối xử với nhau, tuy là sống đạm bạc, ăn cơm rau dưa, cũng tốt hơn bây giờ ngồi đối diện với nhau như vậy. Cuộc
sống thoải mái như thế, phải chăng vô cùng nhẹ nhàng và dễ chịu?
Chỉ tiếc sự đời khó lường, tôi tuy là đã trải qua bảy trăm vạn năm vũ trụ
hồng hoang, bãi bể hóa nương dâu, cũng nhìn không ra những ly ly hợp hợp của nhân gian, đoán không được những suy nghĩ trong lòng mỗi người.
Mọi việc không thể cứ muốn mà được, nếu không có âm mưu cùng tính kế, tôi
đâu có xuyên qua thời không để đến thời đại này, làm sao có cơ hội gặp
được Bà La Già. Cùng nhau ngồi uống trà tâm sự như bây giờ cũng là không có khả năng.
Tôi buông chén trà, chăm chú nhìn Bà La Già một
lát, chậm rãi ngồi xuống, gối đầu lên chân Bà La Già, yên lặng hưởng thụ sự ấm áp trên người chàng, cuối cùng không nhịn được nói ra mấy lời
trong lòng: “Thiếp có một chuyện, vẫn muốn nói với chàng, song lại nghĩ
nếu chàng nghe xong chắc sẽ không thèm để ý đến thiếp, nên thiếp vẫn
không nói. Nhưng hôm nay, thiếp muốn thử một lần. Thật ra thiếp không
phải sủng cơ của chàng, mà là người hầu. Thiếp giả làm nam nhân, thật ra chỉ vì để trà trộn vào trong Cung Tu La …”.
Bà La Già cười ngắt
lời tôi, lắc đầu. “Nàng không cần nói nữa, thật ra tôi không mất trí
nhớ. Tôi sợ hôm đó lúc tỉnh lại, nàng lo lắng bị tôi phát hiện ra thân
phận thật, bỏ trốn đi mất, nên tôi đành phải giả vờ mất trí nhớ, để nàng yên tâm ở lại, để ngày ngày có thể nhìn thấy nàng”.
Tôi há hốc
mồm muốn nói, Bà La Già lại giữ chặt tay tôi, trêu ghẹo tôi: “Nàng dám
đi trộm Mẫu Tử Châu, vậy nàng có dám sinh hài tử cho tôi không?”. Tôi đỏ mặt khi nghe thấy mấy lời này. Bà La Già dường như cũng có chút mất tự
nhiên, hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú ngọn đèn đang lay động, đỏ mặt
nói: “Muộn rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi”. Thanh âm của chàng hơi run rẩy,
lòng bàn tay cũng hơi ướt. Tôi đột nhiên đứng lên, ngồi lên giường cạnh
chàng, nói: “Tên của hài tử phải do thiếp đặt đấy nhé”.
------------------ Đây là đường ranh giới ---------------
Mấy ngày gần đây, tôi khá là mệt mỏi, cả ngày tinh thần không được tốt.
Chắc nguyên nhân là do Đông Doanh Hoa, khiến cho pháp lực của tôi mất
dần, cũng khiến cho sức khỏe của tôi yếu đi. Thường thì tôi đang nói
chuyện với Bà La Già, lát sau đã ngủ lúc nào không hay. Buổi tối hôm đó, Bà La Già tiện tay đặt Si Mị Chung trong một cái hộp nhỏ có khóa trong
phòng tôi, tôi nhìn Si Mị Chung, lại cảm thấy không muốn lấy đi. Chỉ sợ
từ biệt lần này, chẳng biết tương lai lúc nào mới được gặp lại, cũng
chẳng biết trong lúc tôi rời khỏi nơi đây, Bà La Già liệu có gặp được
một A Hoàn khác hay không. Nhưng pháp lực càng ngày càng yếu đi của tôi
lại luôn nhắc nhở ta rằng thời gian của tôi không còn lại bao nhiêu.
Ban đêm, tôi nhân lúc Bà La Già rời khỏi phòng, quan sát Si Mị Chung cẩn
thận kỹ càng một lúc, rồi dùng chút pháp lực còn sót lại vẽ một trận
pháp Truyền Tống. Tôi muốn đem Si Mị Chung chuyển về tương lai. Còn về
Ngưng Thần Châu, ở thời đại này hay quay về tương lai tìm cũng như nhau
cả thôi, cùng lắm thì tìm thấy rồi cũng dùng phương pháp như thế này để
chuyển về, như vậy, tôi vẫn có thể ở bên cạnh Bà La Già, lại có thể cứu
được Bích Hoa. Biện pháp này, tôi phải khổ sở suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra. Tôi thấy, đây quả là biện pháp tốt nhất rồi.
Tôi cầm lấy Si Mị Chung, đang định thả vào trong trận, thì chợt nghe thấy phía sau có thanh âm chậm rãi truyền đến: “A Hoàn”.
Tôi sợ hãi. Bà La Già từ từ đi về phía tôi, gương mặt không tỏ thái độ gì
cả. Chàng ngây người ra nhìn tôi, rồi bình thản nói: “Si Mị Chung là bảo vật quan trọng của Ma giới, nàng muốn đem nó đi?”.
Tôi ấp úng nói: “Thiếu chủ, chàng nghe thiếp nói đã, thiếp muốn mượn Si Mị Chung, dùng xong thiếp sẽ đem trả lại cho chàng”.
Bà La Già gật đầu, cười khẽ: “Vì thế, nàng muốn mượn Si Mị Chung?”.
Tôi thấy Bà La Già là người thấu tình đạt lý, vì vậy vui vẻ nói: “Thiếp chỉ cần mượn mấy ngày thôi”.
Bà La Già lại gật đầu. Chàng lại thở dài, dịu dàng nói: “Nàng cũng thật
là, nếu muốn mượn Si Mị Chung, không cần phải làm như vậy”.
Tôi
cúi đầu, vừa ngượng vừa lo: “Thiếp biết Si Mị Chung là bảo vật quan
trọng của Ma giới, vì thế nên thiếp sợ chàng không cho thiếp mượn”.
Bà La Già cười vui vẻ, tiến về phía tôi, cầm tay tôi, dịu dàng nói: “Vì
lấy được Si Mị Chung, nữ giả trang nam, giả trang làm thị vệ trà trộn
vào Cung Tu La, tìm cách tiếp cận tôi và Thạch Cơ, lại làm người hầu của tôi, cuối cùng không tiếc hy sinh cả bản thân mình, cái giá phải trả
này quả thật là quá lớn, nàng không sợ, nàng sẽ bị lộ sao? Hoặc là, đến
cuối cùng tôi vẫn không thích nàng, thì nàng phải làm sao đây?”.
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, mắt trợn trừng. Bà La Già lấy từ trong ngực ra
một cái bình nhỏ màu đỏ, nhìn quen quen. “Nàng đương nhiên là còn biện
pháp vẹn toàn rồi, cái chai này tôi biết, là tình cổ do Cổ vương Niễn
Ngọc chế ra, bên trong bình màu đỏ là hùng cổ, bình màu trắ