
nhở gì tới.
Nhưng Tổng Cảnh chưa chịu
thôi. Ông viết thêm một lá thư nữa, trong đó ông nhấn mạnh : Dư luận sẽ
nói sao nếu nội vụ không được đem ra ánh sáng .
Võ Hậu vẫn tìm kế hoãn binh . Bà nói với Tống Cảnh :
- Khanh yên trí. Nội vụ sẽ được đem ra xét xử đàng hoàng, nhưng hãy chờ ít bữa để trẫm đích thân xem lại các tài liệu.
Võ Hậu chưa nở vứt người yêu cho chó gậm . Chúng rất thèm thịt Xương Tôn,
bà biết vậy . Tống Cảnh là một tên cứng đầu không kém Nguỵ Viễn Chung .
Bà biết không đời nào Tống Cảnh chịu bỏ qua việc này trừ phi ông không
có mặt tại Kinh đô . Bà bèn cử ông đi Dương Châu để điều tra một vụ án , nhưng ông thoái thác, viện cớ rằng ông còn quá nhiều việc phải giải
quyết tại Kinh đô . Ít lâu sau, Võ Hậu lại cử ông đi U Châu, nhưng Tống
Cảnh vẫn từ chối.
Ông nói :
- Tâu Bệ Hạ, thần không dám
đắc tội với Bệ Hạ nhưng chức vụ Phó Đô Ngự Sử của thần không cho phép
thần khinh xuất rời khỏi Kinh đô . Vả lại các vụ án tại địa phương không có tầm quan trọng lớn lao, bất cứ Pháp quan nào cũng giải quyết được.
Vụ án Xương Tôn vẫn còn là một thùng thuốc súng nỗ chậm. Võ Hậu không chiu giải giao Xương Tôn cho các quan . Gã vẫn nhởn nhơ bên cạnh bà . Các
đại thần quyết định tập trung lực lượng để tấn công.
Trước hết Quang Ngạn Phạm viết cho Võ Hậu một lá thư :
- Tâu Bệ Hạ, Xương Tôn đã hai lần phạm pháp mà đều ung dung tự tại. Nếu
luật pháp dung túng gã thì bắt buộc phải dung túng tất cả tội phạm khác. Còn đâu luật pháp, còn đâu trật tự xã hội.
Sau đó toàn thể các
quan trong Ngự Sử đài làm một bản kiến nghị dựa trên khẩu cung của lão
thầy bói và lá thư thú nhận của Xương Tôn gửi cho Võ Hậu, đồng thanh
quyết định Xương Tôn có tội và yêu cầu Võ Hậu đem gã ra trừng trị gắt
gao .
Tống Cảnh cầm bản kiến nghị vào gặp Võ Hậu một lần nữa. Ông nói :
- Tâu Bệ Hạ, đây là bản quyết nghị của Ngự Sử đài. Kính xin Bệ Hạ cho
phép bọn hạ thần thi hành phận sự, đem phạm nhân ra xét xử.
- Nhưng Xương Tôn đã kể hết mọi chuyện cho trẫm nghe , điều đó chứng tỏ bản tâm y không có ý phản nghịch.
- Tâu Bệ Hạ, mãi tới khi lão thầy bói bị bắt Xương Tôn mới thú nhận với
Bệ Hạ , chạy tội chứ không phải thực tâm y muốn vậy. Hơn nữa đây là một
trọng tội , dù y có thú nhận trước cũng không thể tha thứ được . Tâu Bệ
Hạ, người ta thường nói pháp bất vị thân nếu để Xương Tôn hưởng trường
hợp ngoại lệ vì y là người thân của Bệ Hạ thì pháp luật không còn ý
nghĩa gì nữa.
Võ Hậu biết cãi lý không được, bà quay sang dùng
đòn tình cảm. Bà rất quan tâm đến số phận người yêu . Bằng cách nào phải thuyết phục Tống Cảnh cho bằng được.
- Khanh không thể châm chước y chút nào sao ?
- Tâu Bệ Hạ. Thần biết thần đã lớn mật dám làm trái ý Bệ Hạ ; nhưng công việc là công việc, thần phải thi hành nhiệm vụ.
- Nếu Bệ Hạ có nỗi giận mà giết thần, thần cũng đành chịu .
Hai người đưa nhau vào ngõ cụt, không lối thoát . Thật là kỳ phùng địch thủ, Võ Hậu cứng đầu thì Tống Cảnh cũng cứng cổ.
Cũng may lúc đó có mặt Chồn hai chân , gã đỡ lời Võ Hậu :
- Thánh Thượng sẽ quyết định sau , Đại nhân nên ra về.
Võ Hậu rất phân vân . Bà không thể bóp méo luật pháp một cách trắng trợn.
Cách hay nhất để cứu Xương Tôn là cách bà đã dùng để cứu nhà sư điên
trước kia .
Xương Tôn bị giải cho Ngự Sử đài .
Tống Cảnh
mừng rỡ, tưởng chừng Võ Hậu đã chịu thua ông . Ông lập tức tiến hành
cuộc thẩm vấn, nhưng khẫu cung chưa lấy xong thì có quan Khâm Sai tới
nơi đòi Xương Tôn phải về trình diện Võ Hậu gấp. Thế là Xương Tôn điềm
nhiên về cung .
Tống Cảnh nhìn theo Xương Tôn, dậm chân tiếc rẻ :
- Ngu quá ! đáng lẽ ta phải đập tên vô lại chết tốt ngay từ phút đầu mới phải. Nó đi mất rồi làm sao bây giờ ?
Một lần nữa Võ Hậu qua mặt công lý.
Xương Tôn thoát khỏi bàn tay của luật pháp nhờ sự sắp đặt trơ trẽn của bà lão đa tình .
Kẻ tử tội vẫn nhởn nhơ đùa rỡn với luật pháp ; thay vì bị các quan treo cổ gã lại quay ra treo cổ các quan .
Quần thần hết kiên nhẫn nỗi, nhất định anh em họ Trương phải trả một giá rất đắt. Dùng pháp luật không xong thì dùng thủ đoạn.
Giản Chi sẽ ra mặt hành động. Hồi 24 Phải chăng đây là ác giả ác báo !
Võ Hậu lâm bịnh miên suốt tháng chạp năm 704, ngay khi vụ án họ Trương còn đang tiếp diễn.
Những ngày năm cùng tháng tận trước khi bước sang tuổi tám mươi, tình trạng
bà càng trở nên bi đát. Trừ anh em họ Trương luôn luôn túc trực bên
giường, không ai được phép vào gặp bà kể cả con ruột và các Đại thần .
Giản Chi quyết định hành động. Tiêu diệt anh em họ Trương là chính nghĩa của ông và là mục đích chung của mọi người. Ông đã đưa bạn thân của ông,
Dương Viễn Yến, từ địa vị một đội trưởng thị vệ lên hàng Tướng quân chỉ
huy một số cấm vệ đông đảo trong Hoàng cung .
Tại Kinh đô có tất cả hai đạo thị vệ gồm kỵ binh và bộ chiến do sáu vị Tướng quân điều
khiển. Một đạo mệnh danh là Nam quân giữ an ninh tổng quát tại Kinh đô,
và một đạo mệnh danh là Bắc quân - giữ an ninh khu vực Cấm Thành , tức
là nơi tập trung các cơ quan đầu não của chính phủ, không kể hoàng cung .
Vi