
Võ Hậu triệu hồi ông về kinh đô, mọi người đều
khen bà biết dùng người. Giờ đây thấy Viễn Chung lâm nạn, các quan tới
tấp viết sớ xin tội cho ông .
Quang Ngạn Phạm, một người do Nhân Kiệt tiến cử , can đảm đứng ra xin lấy tính mạng để bảo đảm sự trung thành của Viễn Chung .
Tuy nhiên, một lời thì thầm bên gối bao giờ cũng có sức mạnh gấp trăm lời
biện hộ hùng hồn trước toà. Võ Hậu luôn luôn quý mến Viễn Chung, nhưng
bà không thể để người yêu mất mặt . Có tội hay không, Viễn Chung cũng
phải rời Kinh đô một lần nữa.
Trước khi ra đi, Viễn Chung vào từ giã Võ Hậu.
Ông nói một câu rất cảm động :
- Tâu Bệ Hạ, kẻ hạ thần đã già, chẳng còn sống bao lâu nữa . Lần này ra
đi không biết có còn dịp nào gặp lại Bệ Hạ. Sau này sẽ có một lúc Bệ Hạ
nhớ tới hạ thần và thấy lời của Nguỵ Viễn Chung này là đúng.
Bằng một giọng ôn tồn, Võ Hậu hỏi :
- Khanh muốn nói lời gì ?
Viễn Chung đưa tay chỉ về phía nội cung, nơi Xương Tôn và Diệc Chi ở, và nói tiếp :
- Hai gã đẹp trai kia sẽ huỷ hoại cơ nghiệp của Bệ Hạ.
Viễn Chung cúi đầu, nói lời từ biệt và rời khỏi cung .
Võ Hậu nhìn theo, thở dài :
- Ta lại mất một bậc hiền thần .
Viễn Chung ra đi nhưng chuyện đến đây chưa phải là hết. Ông đã mất chức Đại
thần chỉ vì một tên vô lại, vậy mà Xương Tôn vẫn chưa hài lòng. Theo
thông lệ, bạn bè được tổ chức một bữa tiệc chia tay mỗi khi có ai phải
đi xa .
Viễn Chung và tám người bạn họp nhau tại ngoại ô thành Lạc Dương để chè chén một bữa say sưa .
Xương Tôn bèn vịn vào chuyện này để làm hại ông . Gã giả mạo một bức thư ký
tên là Tài Minh và gửi cho Võ Hậu tố cáo Viễn Chung họp mặt với bạn bè
tại vùng ngoại ô để mưu phản.
Tám người bạn của Viễn Chung đều là quan nhỏ nên Võ Hậu chỉ ra lệnh cho một Pháp quan tên là Hoài Tô xét xử.
Võ Hậu, hay nói đúng hơn, Xương Tôn sai người mang giấy đến bảo Hoài Tô
rằng đây là một vụ đơn giản, hãy lấy cung các can phạm về báo cáo gấp.
Nhưng Hoài Tô không nghĩ như vậy. Theo ông vụ này có thể đem đến cái chết cho Viễn Chung , người mà ông ngưỡng mộ từ lâu . Ông do dự mãi và cho người điều tra thật kỹ lưỡng.
Mấy hôm sau lại có giấy của Võ Hậu gởi tới :
- Các sự kiện đã rõ ràng, sao chưa kết án ngay đi ? Ta không thể chờ đợi được nữa .
Bắt buộc Hoài Tô phải vào gặp thẳng Võ Hậu. Ông không sao tìm ra tên Tài
Minh - người đã viết thư tố cáo Viễn Chung - cả địa chỉ và nghề nghiệp
của hắn cũng không biết nốt.
Võ Hậu nói với ông :
- Chẳng lẽ ta biết gã Tài Minh ở đâu để bảo cho khanh . Khanh cứ việc xử đi, lá thư tố cáo đủ rồi.
- Tâu Bệ Hạ, thần lấy làm tiếc là không thể quyết định dứt khoát nếu không được nói chuyện với người đã viết thư tố cáo .
- Lời lẽ trong thư chưa đủ rõ ràng hay sao ? Cần gì phải nói chuyện với người viết thư .
- Tâu Bệ hạ, thần nghĩ rằng rất cần. Lá thư chưa phải là một nhân chứng.
Theo như thần biết , không có ai tên là Tài Minh viết ra lá thư đó. Thần không thể xử một vụ chẳng có nguyên cáo, mà người chứng cũng không .
- Khanh nói vậy có nghĩa là để bọn Phản nghịch được tự do ?
- Thần đâu dám vậy, nhưng Nguỵ Viễn Chung là Thị Trung do Bệ Hạ chỉ định . Các bạn của ông làm tiệc tiễn ông đi xa là một việc rất thường. Thần
tin rằng không đời nào Nguỵ Viễn Chung tạo phản. Bệ Hạ có thừa uy quyền
để ra lệnh giết ông , nhưng nếu Bệ hạ muốn thần đem ông ra xét xử thì
thần buộc lòng phải chiếu theo luật pháp.
- Khanh muốn nói luật pháp sẽ giúp chúng bình yên vô sự ?
- Tâu Bệ Hạ, thần là một người ngu xuẩn nhưng thần vẫn thấy rõ những người đó vô tội .
Mọi chuyện đã rỏ ràng đến mức độ Võ Hậu không thể ngang nhiên trừng phạt
Hoài Tô . Bà buộc lòng phải gác bỏ vụ án sang một bên và tìm cách an ủi
Xương Tôn bằng cách khác.
Hồi 23 Sướng một ngày là hơn thiên hạ rồi
Chuyện Võ Hậu và người
yêu toa rập nhau buộc tội Viễn Chung một cách độc đoán đã trở thành ngở
ngàng và gây ấn tượng không đẹp cho đám triều thần. Các quan lớn nhỏ
bỗng dưng đoàn kết với nhau hơn . Tình cảm quần chúng trải qua một cơn
giao động và ý tưởng nỗi loạn bắt đầu nhen nhúm trong lòng họ. Khác hẳn
tình trạng cam chịu dưới bàn tay của bọn hung thần thuở trước.
Tên tuổi của hai anh em họ Trương bắt đầu bị bôi lọ trên các bờ tường ngoại đường phố Lạc Dương , hoặc xuất hiện trong những bài ca , bài vè với
giọng điệu mỉa mai nhạo báng . Những lúc trà dư tửu hậu, mọi người
thường đem anh em họ Trương ra thêu dệt thành những chuyện vừa tục tĩu
vừa hấp dẫn chết người , không kém các pha giật gân giữa Võ Hậu và nhà
sư điên cách đây ít lâu . Chính Võ Hậu cũng cảm thấy bẽ bàng. Theo bà
nghĩ, nguyên nhân của tình trạng này là do các Pháp quan không chịu làm
việc.
Sau khi Viễn Chung đi xa, tên thuộc hạ bị ông trù trước kia - anh ruột Xương Tôn - như thoát khỏi đại nạn. Gã tha hồ tung hoành và
chẳng bao lâu trở nên giàu có kinh khủng, và cũng đáng ghét hơn bao giờ
hết , gã xây một toà lâu đài vĩ đại, rõ ra một tên trọc phú. Một người
vô danh nào đó thấy ngứa mắt , đêm đêm dùng phấn viết lên cánh cửa nhà
trọc phú họ Trương hàng chữ : Giàu đượ