80s toys - Atari. I still have
Tình Thương Thi Yêu

Tình Thương Thi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321905

Bình chọn: 9.5.00/10/190 lượt.

hanh nhẹn, không thể coi thường.

Nam Cung Ngạo cắn môi suy nghĩ nếu sử dụng băng tằm liệt hỏa, có lẽ có thể ngăn cản hắn. Vì thế mạnh mẽ vận dụng băng tằm liệt hỏa, nhưng cái giá phải trả rất lớn. Nam Cung Ngạo thành công thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, nghiêng người rời khỏi sự vây hãm của xích sắt, người phía sau bị hắn đánh hất bay ra phía sau tường, máu theo môi chảy xuống.

"Sao lại thế này?" Nam Cung Duyên tự nhiên thấy không đúng, đứa nhỏ này thân thủ không tồi, tương lai chắc chắn sẽ vượt trên hắn, chính là vì sao...

"Không tại sao cả." Thanh âm Nam Cung Ngạo cơ hồ đã bình tĩnh trở lại: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

Nam Cung Duyên ho khan hai tiếng, thông minh thay đổi đề tài, nói: "Tiểu tử, ta là cha của ngươi, ngươi đây là dùng cái khẩu khí gì nói chuyện với ta?"

"Cha?" Nam Cung Ngạo cười lạnh một tiếng, nói: "Từ bé đến giờ ta thấy mặt ngươi được bao nhiêu lần?"

"Khụ, tuổi còn trẻ, không cần tích cực như vậy được không..."Người trong phòng ảm đạm đưa cánh tay khô héo phủi bụi trên người làm cho xích sắt đing đang rung động: "Dạo này sống như thế nào?"

"Bà ta đem ngươi khóa ở trong này?" Nam Cung Ngạo không để ý người trước mắt, nói sang chuyện khác, kỳ thật trong lòng đã hắn khẳng định đến chín mươi phần trăm.

"A, cũng coi như là do nàng làm đi." Nam Cung Duyên nhìn Nam Cung Ngạo nói. Kỳ thật số lần phụ tử gặp nhau không nhiều lắm, chính là liền như vậy cảm thấy kỳ quái.

Vì theo đuổi học võ, nên phải xa mẹ của hắn. Nam Cung Ngạo tra được cha hắn đã mất tích, chính là hơn mười năm sau, tại đây dựng lên một cái mật thất tối tăm, lại bắt gặp cha hắn ở đây. Nguyên lại, hóa ra hắn vẫn chưa từng chạy thoát sao?

Nam Cung Ngạo nhếch khóe miệng mỉm cười, không tồi, đây mới là việc mà mẫu thân hắn hay làm.

Quay lại nhìn người kia, một thân chật vật quả thật giống cái bang, nhưng mà cái khí độ tiêu sái này vẫn như cũ không tổn hao gì. Nam Cung Ngạo xoay người rời đi, kỳ thật có đôi khi hắn rất bội phục mẹ hắn, bà ta là một nữ nhân kiên cường, kiên cường hơn so với hắn rất nhiều.

"Ngươi đã có cháu." Hắn đi tới cửa chậm rãi phun ra một câu như vậy, rồi đột nhiên ngữ khí ôn nhu nhẹ giọng nói: "Có thể ta không phải là một vị anh hùng lưu danh thiên cổ, nhưng là...ta sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt."

Nam Cung Duyên trầm mặc nhìn người đứng ở cửa, rất giống bóng dáng của hắn lúc còn trẻ.

Nam Cung lão phu nhân biết con trai bà là thật tâm, nhưng bà thật không ngờ Nam Cung Ngạo còn thật sự làm đến trình độ này, làm cho một cái thi yêu hoài thai con của mình, tiểu tử này có biết bản thân đang làm cái gì không?

Bà lại đi tìm Ly Nhi, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho nàng, nói một đống đạo lý lớn nhỏ, cuối cùng nói: "Hài tử của con sẽ làm Ngạo nhi bị toàn bộ võ lâm chê cười con có biết không?"

Nữ tử kia nhu nhược khù khờ như trẻ con thế nhưng lấy tay ra che bụng, sau đó lùi về phía sau, kiên quyết lắc đầu.

"Ngạo nhi thiệt tình đối với con như thế, con làm sao có thể để cho nó bị võ lâm chê cười được?" Nam Cung lão phu nhân ngữ khí đã có điểm mất kiên nhẫn. Ly Nhi lui về phía sau, dựa người vào tàng cây lê, thấp giọng kiên quyết lắc đầu như tiểu hài tử, nói: "Ca ca đồng ý cho cục cưng ra đời."

Lời đã nói vô số, nhưng nữ nhi này lại chỉ khù khờ nói một câu làm cho Nam Cung lão phu nhân cảm tượng được như mình đang nói chuyện với một con vẹt, tức giận vung tay rời đi! Ly Nhi chờ bà đi xa, mới trầm tĩnh lại, thẳng tắp chạy về sân.

Khi Nam Cung Ngạo quay lại cảm thấy có điểm không đúng, Ly Nhi ôm chặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào trong long ngực hắn.

"Làm sao vậy?" Vỗ nhẹ lưng nàng, Nam Cung Ngạo thấp giọng hỏi, nàng vùi sâu trong long ngực thật lâu sau mới ngẩng đầu hỏi: "Ca ca cũng muốn có cục cưng có phải hay không?"

Nam Cung Ngạo sợ run một chút, ai lại ở bên tai nàng nói huyên thuyên gì vậy?

"Đương nhiên. Kia là cục cưng của chúng ta, chúng ta sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt." Nhẹ giọng khẳng định an ủi nàng, sau đó ôm nàng vào trong ngực, nàng cho dù có thêm cục cưng nhưng sao vẫn nhẹ như vậy?

Mỗi tối Ly Nhi đều ôm hắn ngủ, cái bụng bằng phẳng của nàng chậm rãi nhô lên. Nam Cung Ngạo đã nhịn không chạm đến nàng, nhưng có đôi khi thật sự không nhịn được liền sờ sờ xoa bóp, mỗi lần như vậy Ly Nhi mê mang nhìn hắn, hắn chỉ cười nhẹ hơi có chút tự đắc.

Khi không có Nam Cung Ngạo bên cạnh, Du Bạch sẽ đến, Nam Cung Ngạo lệnh hắn phải bảo vệ Ly Nhi, hắn cười thầm, có đôi khi xoa xoa cái bụng của nàng. Đứa con của thi yêu, không biết có gì đặc biệt a? Du Bạch thường nghĩ lúc này ngàn vạn lần không thể để yêu quái kia xảy ra chuyện. Một khi tiểu hài tử được sinh ra, ha ha, Nam Cung Ngạo chắc chắn sẽ không thể sống yên được trong chốn võ lâm trung nguyên nữa.

Nam Cung Ngạo làm sao không biết suy nghĩ kia của hắn, nhưng là trước mắt không thể nghi ngờ người duy nhất bên cạnh mình không muốn Ly Nhi xảy ra chuyện chỉ có một mình hắn.

Chạng vạng, Du Bạch thường mang nàng đi ra ngoài một chút, giúp nàng sưởi nắng ngoài trời. Vì thế Du Bạch thường mang nàng đi Lục Hồ, nàng ngồi xuống