
chùi cẩn thận tay mình, nói khinh bỉ: "Thật bẩn."
Tần Yến nhíu mày không để lại dấu vết, xem ra hắn thực sự thích sạch đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi. Mỗi lần trước khi hoan ái, hắn nhất định phải ném cô ta đến dưới vòi hoa sen tắm lại một lần không nói làm gì, đến ngay cả việc chạm vào mặt cô ta một chút cũng không chịu nổi.
Cô ta nói chua cay: "Thật khó cho anh rồi, làm cùng người bẩn như tôi đây."
Nhan Hạo không để ý đến cô ta, cầm chiếc điện thoại di động màu đen lên, bấm một dãy số, áp vào bên tai.
"Đương gia, có gì dạy bảo ạ?"
Nhan Hạo kéo kính xe xuống, ném khăn tay ra ngoài, rồi đóng cửa sổ xe lại, bảo: "Ném hai nữ giúp việc vừa trang điểm cho Tần Yến vào trong động rắn."
Tần Yến một hồi lạnh đến buồn nôn, hắn ta nuôi cả rắn?
Nhan Hạo cúp điện thoại, nhìn về phía Tần Yến, nói xa xôi: "Ném một người đang sống vào trong động rắn, không tới một canh giờ, cũng chỉ còn lại có xương thôi. Nhưng mà, nếu như vận số của em không được tốt lắm, cùng lúc bị hai con mãng xà nuốt trọn, vậy thì ngay cả xương cũng không còn rồi."
Tóc gáy Tần Yến dựng đứng, thảo nào cô ta cứ có cảm giác mắt hắn ớn lạnh như rắn vậy. . . . . .
Nhan Hạo nhếch miệng đểu cáng, chậm rãi nói: "Có phải em muốn thử một chút không? Hẳn là rất kích thích đó, bởi vì những người bị ném xuống, đều hưng phấn đến nỗi thét chói tai."
"Biến thái. . . . . ." Ngoài từ này ra, Tần Yến không tìm được từ nào khác để hình dung về hắn. Gì mà hưng phấn thét chói tai? Làm sao có thể hưng phấn được? Hoảng sợ cùng đau đớn còn chưa đủ nhiều sao.
Nhan Hạo lơ đễnh nói: "Tôi tưởng rằng, em đã biết rõ sự thật ‘tôi là kẻ biến thái’ từ lâu rồi."
Hắn ngừng hai giây, lại nói: "Không có bất ngờ gì xảy ra, tôi sẽ để cho em chết không đau. Dĩ nhiên, nếu như em chủ động đề xuất đến động rắn, thì tôi cũng không ngăn cản."
"Bất ngờ là ám chỉ điều gì?" Tần Yến tò mò hỏi. Chẳng lẽ hắn đã biết được bối cảnh của mình?!
Nhan Hạo chậm rãi nói: "Ví dụ như em ra tay với tôi, hoặc như em lại truyền tin ra ngoài, vân vân."
Tần Yến cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình, không để cho đối phương nhìn ra chút sơ hở nào. Cô ta khẽ cười một tiếng, nói: "Anh cũng đánh giá tôi quá cao đấy chứ? Nếu tôi có cái năng lực này, lại vẫn còn có thể an phận ngồi ở đây sao? Lại còn để cho chính mình bị nhốt suốt mấy ngày? Còn để cho anh cường bạo?"
Nhan Hạo đút hai tay vào trong túi quần, nhắm mắt lại, dùng giọng đầy truyền cảm nói: "Ai biết được. . . . . . Lúc nào cũng có một số người như vậy, không biết trời cao đất rộng."
Tần Yến cúi đầu nhìn mười ngón tay có móng không dài không ngắn của mình, không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, xe dừng lại, cửa xe được người bên ngoài mở ra.
Tần Yến đi xuống xe, nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, ngay lập tức bừng tỉnh, giống như mình đã lạc vào một thế giới cổ tích, chỉ thấy một lâu đài tinh xảo được vây kín trong một biển hoa………
Nhan Hạo nhìn thấy phản ứng của cô ta, liền biết mình đã chọn đúng địa điểm cưới.
Hắn vừa đi về phía cửa chính của lâu đài, vừa bảo: "Qua đây."
Tần Yến không dám chần chờ, nhanh chóng đuổi theo, đồng thời hỏi: "Tôi có thể biết, lí do anh đưa tôi tới đây được không?"
Nhan Hạo nói chuyện rất dễ, đúng là cứ hỏi thì đáp: "Tôi muốn biết phản ứng của em khi nhìn thấy phòng cưới này."
"Tại sao?" Tần Yến nhíu nhíu mày, hỏi.
"Rất đơn giản, bởi vì trong mắt của tôi, đôi mắt em tiếp cận được gần nhất với cô ấy." Nhan Hạo lên tiếng.
"Anh muốn thông qua phản ứng của tôi, để xác định cô ấy thích hay ghét nơi này?" Tần Yến hỏi có chút không lên lời.
"Đương gia." Hơn mười người đứng ở hai bên cửa chính nhìn thấy Nhan Hạo, cùng cúi người chào.
Nhan Hạo gật đầu một cái, đi vào phía giữa bọn họ.
Tần Yến theo sát phía sau, mà đi theo sau cô ta là hơn chục người.
"Hãy biểu hiện chân thật thích ghét của mình, nếu cô ấy thích nơi này, tôi sẽ mang thi thể em trả về cho đất nước em." Nhan Hạo đứng ở giữa phòng khách, lạnh lùng nói.
Hắn luôn luôn tin rằng, mắt của hai người giống nhau, thì những thứ thích cũng không khác lắm.
Tần Yến cười lơ đễnh, hỏi: "Có thể đổi lại phần thưởng được không?"
Nhan Hạo nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta, khạc ra một chữ: "Nói."
Tần Yến nhìn một nhóm người đứng phía sau, nói: "Trước tiên, có thể để cho bọn họ đi ra ngoài được không?"
Chân mày Nhan Hạo hơi cau lại, phất phất tay với đám người của hắn.
Ngay sau đó, bên trong phòng khách chỉ còn lại hai người Nhan Hạo và Tần Yến.
Nhan Hạo nhìn Tần Yến đầy áp bức, chờ đợi câu nói phía sau của cô ta.
Tần Yến cười có chút ngượng ngùng, nói: "Mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng làm chuyện đó cùng anh, đúng là một chuyện vô cùng tuyệt vời."
Nhan Hạo không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
"Cho nên, có thể trước khi tôi chết, lại cho tôi hưởng thụ một lần được không?" Tần Yến nói ra những lời này xong, khuôn mặt đã đỏ bừng giống như con tôm luộc.
Nhan Hạo nhìn cô ta một lát, khóe môi nâng lên tà mị, nói: "Người đẹp mời gọi, sao có lý do cự tuyệt đây?"
"Cám ơn, tôi muốn đến lúc đó, tôi có thể mỉm cười rời khỏi thế gian." Trên mặt Tầ