Tình Yêu Của Sao

Tình Yêu Của Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324240

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

vờ ở trên đường một lúc lâu, bỗng nhiên gặp một ông cụ đẩy một chiếc xe đi bán khoai lang, vội vàng chạy đến, mua củ khoai lang cuối cùng của ông ấy, chia nhau mà ăn, hương vị ngọt ngào lúc đó, đến giờ tôi vẫn không thể nào quên được.

Thái Nhiên đem củ khoai lang nóng hổi nhét vào tay tôi: “Ăn đi”.

Tôi cắn một miếng to, lần thứ hai trong ngày tôi bị bỏng lại không đành lòng nhổ ra, đành phải lấy tay che miệng thổi thổi miếng khoai, mới thoải mái được chút.

Thái Nhiên mỉm cười, một tay kéo cả tôi lẫn củ khoai lang đi về.

“Giờ em mới nhớ đến một việc, ông lão bán khoai ngày hôm đó thần bí gì đâu. Một người già như thế, sao lại đi bán khoai lang vào một đêm đông lạnh lẽo như thế nhỉ?”.

“Phải không?”, tôi cười: “Hôm đó sao cậu không để ý xem dưới chân ông ấy có bóng không?”.

Thái Nhiên làm bộ giật mình: “A, chị nhắc em mới nhớ. Lúc đó em cảm thấy hình bóng của ông ấy rất mờ ảo”.

“Bớt dọa người đi, có thể là do ông ấy luyện một loại tuyệt thế khinh công”.

“Là cái gì nhỉ? Lăng ba vi bộ (3) hay là đi trên mặt nước?”.

(3) Lăng Ba Vi Bộ được gắn biết đến nhiều nhất qua tác phẩm “Thiên Long Bát Bộ”. Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự là thuật khinh công chạy “lăng quăng” theo hình zic-zac để vừa né tránh mọi ám toán bằng cung tên, ám khí, lại vừa đạt độ nhanh khó ai đuổi kịp.

“Nói bậy bạ cái gì đấy”, tôi cười đập vào người cậu ta một cái.

Cậu ta né được một đòn đó của tôi: “A, chiêu vừa rồi của chị có phải là chiêu kháng long hữu hối (4) trong truyền thuyết?”.

(4) : Kháng long hữu hối, một chiêu thức trong Hàng long thập bát chưởng, có nghĩa: “Rồng bay cao quá ắt sẽ hối hận”. Hào dương ở ngôi cao nhất của quẻ thuần dương, như để tâm chìm đắm vào chỗ lưu đãng, hư huyền xa rời mất cõi nhân sinh, ắt sẽ hối hận. Dùng kháng long hữu hối phải có phát có thu, lực đánh ra 10 phần, lưu lại 20 phần, có phát có thu

Tôi cười to, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó rớt trên mặt.

“Tuyết rơi!”.

“Hèn chi lạnh muốn chết”.

“Chúng ta về nhà nhanh đi”, cậu ta kéo tay tôi, chạy về hướng nhà.

Lời tác giả : “Nghĩ cứ tốt đẹp như vậy là kết thúc hả? Quên đi. Cười~~~ Không có khả năng đó đâu. Tiểu tử Thái Nhiên kia, cậu cứ một đường mà tiến tới rất thuận lợi nhưng mà về sau tôi sẽ từ từ tra tấn cậu.

Đi ngang qua phải nhìn vào. Đi ngang qua phải bình luận. Đi ngang qua phải có hoa tươi tặng kèm tiếng vỗ tay, Đi ngủ đây!!!” edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt

Một đêm nọ bố tôi bỗng nhiên đau bụng dữ dội, phải nhập viện kiểm tra, mới phát hiện ra là bệnh ung thư gan lại tái phát, đã đến giai đoạn cuối rồi.

Tôi chết điếng người, ngồi phịch xuống đất, hai tay túm chặt cái ví da, miếng kim loại đính trên đó đâm vào thịt mà cũng không hề hay biết. Tôi không thể nào tin được, rõ ràng là lần trước đã kéo ông ấy trở về được từ cái chết, sao bây giờ tử thần lại muốn quay lại đòi mạng sống của ông? Không thể nào tin được, chỉ một khối u mơ hồ nào đó mà cũng có thể gây chết người.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi giống như trở lại là một đứa trẻ ba tuổi, làm chuyện gì đó sai mà không biết nói sao với người lớn. Một mình đứng trong nhà, khóc lóc như mưa.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng bố, mẹ sẽ sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi, nhìn thấy cảnh tôi kết hôn, sinh con đẻ cái rồi mới nhắm mắt xuôi tay.

Bác sĩ đã quen với loại tình huống này rồi, vỗ vỗ vai an ủi tôi: “Sau này sẽ còn vất vả nhiều nữa, cho nên phải lấy lại tinh thần ngay từ bây giờ đi”.

Không thể cứ đau khổ mãi như vậy được tôi bèn đứng dậy đi ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, đem nước mắt nuốt ngược vào trong lòng.

Nhưng mà vừa ra ngoài, thấy gương mặt khẩn trương, lo lắng của mẹ tôi, lớp mặt nạ mạnh mẽ đó bỗng dưng vỡ vụn.

Mẹ tôi hiểu ra ngay, nắm lấy tay tôi hỏi: “Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”.

Tôi chỉ biết an ủi bà: “Không sao đâu, còn có con mà. Con sẽ lo liệu được”.

Bố tôi nhập viện ngay lập tức để điều trị. Chúng tôi không nói với ông ấy tình hình thực tế, nhưng tôi nghĩ bố tôi cũng đã đoán được tám phần., nếu không với cái tính sợ thầy thuốc với hay giấu bệnh của mình ông ấy sẽ nhất quyết không chịu nằm viện đâu.

Tôi đến ngân hàng, rút toàn bộ tiền tiết kiệm ra, chuyển bố tôi đến phòng điều trị tư nhân. Mấy năm nay đi theo Thái Nhiên, tôi cũng thành một tiểu phú bà. Nhưng cái chúng tôi thiếu bây giờ không phải tiền mà là sức khỏe.

Bố tôi làm xong hóa trị, đi ra ngoài, gương mặt trắng bệch. Tôi dìu bố trở về, ông ấy nôn lên người tôi. Y tá cùng mẹ tôi vội vàng đỡ ông ấy về phòng bệnh. Lúc tôi lau chùi sạch sẽ rồi trở về thì bố đã ngủ rồi.

Người ta gắn một cái ống dẫn trên tay bố tôi để chuyền nước, ông nằm đó yên lặng ngủ, gượng mặt không một chút biểu cảm. Tôi bỗng nhiên buồn bã vô cùng. Nhìn người thân của mình phải chờ chết, cảm giác đó đau đớn đến nhường nào.

Trước kia Thái Tu Viễn cũng đã mất vì căn bệnh này. Khi ấy Thái Nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn thấy bố mình nằm ở trên giường cứ từ từ mà chết đi, thì còn đau khổ đến mức nào nhỉ?

Đột nhiên tôi muốn tìm cậu ta, hỏi một chút. Hỏi cậu ta lúc trước có bàng hoàng giống tôi bây giờ không? Có nôn nóng như vậy khô


Old school Easter eggs.