
ảm ơn”, tôi nói ra lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng.
“Nghe nói cô đã gặp vợ tôi”.
Tôi xấu hổ nói: “Đúng vậy”.
“Hình như là có chút hiểu lầm, cô ấy có gây khó dễ gì cho cô không?”.
Tôi phẫn nộ, nhịn không được hỏi: “Hai người yêu nhau chắc sâu đậm lắm nhỉ?”.
“Khi mới kết hôn, lúc tan tầm tôi đều nghĩ đến việc có một người vợ hiền đang chờ mình ở nhà, cũng hiểu được những nỗi khổ cực của cô ấy. Nhưng lại dần dần phát hiện ra chúng tôi hầu như không có điểm chung nào cả, cãi nhau rồi cũng chẳng giải quyết được gì nên tự học cách giữ im lặng. Đã bốn, năm năm rồi mà tôi và vợ nói chuyện với nhau chắc chỉ hơn mười câu”.
“Sao lúc trước cô ấy lại đồng ý gả cho anh?”.
“Chuyện làm ăn của bố cô ấy lúc đó đang đứng trước nguy cơ bị phá sản, nhờ tôi giúp đỡ mới vực dậy được nên ông ấy mới quyết định gả con gái coi như là cảm tạ”.
“Nói cho cùng thì cô ấy cũng chỉ là một món hàng”.
“Không phải là tôi không thương cô ấy”.
Vậy xem ra là có khả năng tái hợp lại.
Thái Nhiên không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, ganh tỵ nói: “Lại là Trang Phác Viên”.
“Anh ta tình nguyện đầu tư cho chúng ta rồi”, tôi cười tủm tỉm.
“Anh ta đối xử tốt với em quá nhỉ”.
Tôi vươn tay vuốt vuốt mặt cậu ta: “Vậy thì anh phải đối xử tốt với em gấp hai”.
Người trợ lý được Trang Phác Viên phái tới cũng xấp xỉ tuổi với tôi, họ Hứa. Cô ấy có mái tóc ngắn, rất nhiệt tình và cực kì xinh đẹp, hiển nhiên là vị Trang tiên sinh của chúng ta cũng rất coi trọng hình thức. Hơn nữa tôi cũng đoán ra được, cô ấy là người có cách suy nghĩ khá giống tôi.
A … Tôi hoài nghi người mà Trang Phác Viên đưa tới là một chuyên gia trong lĩnh vực đàm phán, lúc nói đến điều khoản hợp đồng, cô ấy cực kì nhạy bén, lại giống như một trinh thám, bất cứ một manh mối nào cũng chạy không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của cô ấy. Tôi ngờ rằng Trang Phác Viên bảo cô ấy đến là để giúp đỡ hay làm khó đây?
“Tên của tác phẩm này không nổi bật lắm, sửa thành “Thiên tài ngốc nghếch” được không?”.
“Có lẽ có thể gọi là “Cậu bé benzen“, Thái Nhiên nói.
“Có thể thêm một bác sĩ không? Chúng tôi đề cử một người mới”, Hứa tiểu thư lấy ra một tấm ảnh.
Đó vẫn là một thiếu niên, mười bảy hay mười tám nhỉ? Cậu ta khác hoàn toàn với Thái Nhiên, đó là một thằng nhóc da trắng môi hồng cực kì xinh đẹp, tuổi nhỏ hơn chút nữa có lẽ sẽ rất giống con gái.
“Trẻ quá!”, tôi nói.
“Từ từ!”, Thái Nhiên nói: “Nam diễn viên chính cần một người em trai”.
Ánh mắt của Hứa tiểu thư sáng rực, vỗ tay khen ngợi: “Ý tưởng này rất hay”.
Ký hợp đồng xong, cô ta một thân khí thế quyết liệt, cười khanh khách với tôi: “Mộc tiểu thư đúng là một người tuyệt vời, hy vọng sau này sẽ còn nhiều cơ hội được hợp tác với cô”.
Cái gọi là hợp tác đương nhiên là Trang Phác Viên phải bỏ tiền túi ra, phải nhiệt liệt hoan nghênh mới đúng.
Mấy ngày sau, bạn của tôi gọi đến, mở miệng ra đã hỏi: “Đã xem tin tức chưa?”.
Bây giờ đối với những câu hỏi như vậy tôi cực kì mẫn cảm, cực kì lo lắng, không biết là có phải lại có tay nhà báo bất lương nào tung tin đồn bậy bạ không.
Bạn tôi nói: “Trang Phác Viên không li dị, xoay người một phát là trở thành một ông chồng tốt ngay, đang cùng vợ mình đi du lịch các nước”.
Cái gì ???
“Nghe nói anh ta là vì đứa con nên mới cố gắng cứu vãn hôn nhân thêm một lần nữa”.
“Vậy … Trương Mạn Quân thì sao?”.
Bạn tôi nói: “Hỏi rất hay … Ngay từ đầu cô ấy cứ luôn miệng phủ nhận rồi sau đó từ chối gặp phóng viên. Trước ba giờ còn có phóng viên chụp được ảnh hai vợ chồng Trang thị đang cùng làm thủ tục đăng kí”.
Có thể thấy được Trương Mạn Quân lại một lần nữa chọn sai đối tượng, cặp mắt nhìn đàn ông của cô ấy không bằng một góc lúc chọn diễn viên.
Thái Nhiên có chút lo lắng: “Di động của Trương Mạn Quân sao gọi mãi mà không được?”.
“Cái tên họ Trang này, không biết anh ta nên đa tình hay vô tình là tốt đây”.
“Ít bàn luận chuyện của người khác đi”, tôi nói.
“Em còn bênh vực anh ta à?”, Thái Nhiên giận dỗi đứng lên: “Sự nghiệp thành công, lịch sự, tao nhã, mẫu người mà mọi cô gái luôn ước ao, chỉ cần anh ta giở chút thủ đoạn thôi là có thể mang em ra đùa giỡn xoay vòng vòng đó”.
“Nghe anh nói có vẻ mỉa mai quá nhỉ?”, tôi liếc cậu ta một cái: “Cho tới bây giờ em vẫn không có nhìn nhầm, anh ta thực sự là một người rất tốt”.
“Anh ta thì có được cái ý tốt gì chứ?”.
“Anh …”, tôi vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn nói cái gì?”.
“Anh biết, bà Trang có một dạo đã nghĩ vì em nên chồng bà ta mới quyết định ly hôn”.
Tôi xoay người lại: “Dương Diệc Mẫn nói với anh nhiều chuyện quá nhỉ”.
“Đó! Đã đến vấn đề của chúng ta rồi đó”.
Tôi chán nản: “Anh muốn trách em vì có cái nhìn thoáng hay là quá mức khắt khe trong chuyện này?”.
“Anh thấy anh ta không vừa mắt, một tên ngụy quân tử có đáng giá bao nhiêu mà em phải lên tiếng bênh vực?”.
“Quái đản!”, tôi xoay người đi: “Em không muốn chỉ vì một người lạ mà phải cãi nhau với chồng mình”.
“Em nói lại lần nữa xem?”, cậu ta kéo tay tôi.
Tôi thở dài: “Em nói em yêu anh. Đồ ngốc!”.
Cậu ta xúc động, ôm chặt lấy tôi, s