Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323645

Bình chọn: 8.00/10/364 lượt.

xuống, nói: “Lên đi, anh cõng em!”

“Ách, thật ra……” Không đợi tôi nói xong, anh bỗng nhiên trở tay cầm cổ tay tôi, kéo lên lưng, nói: “Đi lên!” Giọng nói vẫn bình thản như vậy, thái độ vẫn kiên quyết như vậy.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền dọc theo cổ tay, mơ hồ có chút hoảng hốt, tựa như thời gian đang quay trở lại, lúc chúng tôi vẫn còn ở tại căn hộ nhỏ kia, thường xuyên đùa giỡn chơi đùa. Bao nhiêu lần thét chói tai, rồi đột nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhào tới lưng của anh……

Chẳng qua là giờ này khắc này, qua mấy năm, lại qua không biết bao nhiêu là chướng ngại, giữa chúng tôi, chắc chắn đã không thể tiếp tục thân mật như thế nữa. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi cười: “Cho mượn bả vai dùng một chút……” Nhẹ nhàng rút tay ra, nương theo bả vai anh nhảy xuống giường, nhẹ nhàng vịn vách tường mà nhảy lò cò một chân.

Anh từ từ đứng dậy, đưa tay kéo tôi: “Đứng im không được động đây!” Thấy tôi hình như là theo bản năng mà tránh tay anh, anh xác định chốc lát, rồi nhìn tôi một cái, nói: “Chờ anh hai phút, anh đi mua xe lăn……”

Xe…… lăn……?!

Không đến nổi khoa trương như vậy chứ!

Tôi kinh ngạc ngẩng lên đầu liếc anh một cái, nhanh chóng đưa tay, kéo ống tay áo anh lại, nhếch miệng cười, nói: “Ông lớn ơi, nếu anh là ngại tiền để ở trong túi áo sẽ cháy sạch, thì tôi thật ra thật sự không ngại giúp anh xài một chút! Mua một bộ đồ, mua son môi gì gì cũng được. Còn như bây giờ thì…… hay là, ông lớn anh lại cho tôi mượn cánh tay dùng thêm một chút nữa là được rồi!” Trong nháy mắt ra quyết định, đưa tay, kiên quyết ôm cánh tay, chậm rãi, chậm rãi nhảy về phía trước.

Nhảy được mấy bước, cuối cùng cũng động đến cái chân bị thương, nhịn không được than nhẹ một tiếng: “Ấy da!”

Anh dừng lại, lại một lần nữa nói: “Anh cõng em!” Lại một lần nữa đi lên hai bước, đưa lưng về phía tôi.

Trong nháy mắt có chút do dự…… Thật sự cảm thấy không ổn, nhưng thật ra, nhưng thật ra nếu như đổi là người khác, không phải anh, mà là Đại Oai hoặc là Lâm Giang Dương hoặc là những người nào khác giúp tôi đến khám chân, thì dưới tình cảnh này, muốn cõng tôi đoạn đường, cũng là hợp tình hợp lý? Nói không chừng tám chín phần mười còn bị tôi mạnh mẽ leo lên lưng. Vậy…… càng muốn cự tuyệt sự trợ giúp của một mình anh, có phải thật ra, quá mức để ý hay không?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại muốn nghĩ tiếp, rốt cuộc cười nói: “Để người giàu có như vậy cõng tôi, anh thật sự đừng cho tôi áp lực quá lớn đó!” Nhẹ nhàng nằm rạp người xuống, dán lên lưng anh.

Anh không nói một lời, cõng tôi, sải bước về phía trước.

Thân thể quá gần, đến nỗi tôi gần như không chút do dự mà lập tức ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người anh, mùi hương thoang thoảng mùi cam thảo nhàn nhạt này đã từng khiến tôi mê luyến không thôi, cảm giác mình đang bị ý nghĩ bất lương nào đó quấy nhiễu nghiêm trọng, không thể làm gì khác hơn là cố gắng mà nâng đầu lên, nhìn chằm chằm nơi xa, chú ý tập trung theo sát anh nói: “Trước khi từ San Francisco trở về, Viện Viện nói cho tôi biết, anh đặc biệt quăng tiền cho cô ấy lập quỹ từ thiện, tôi cảm thấy rất hay. Viện Viện nên có chuyện tự mình làm, như thế……”

“Anh biết!” Anh nhàn nhạt ngắt lời tôi, nhàn nhạt nói: “Anh biết như thế nào là có lợi cho việc cô ấy khôi phục sức khỏe!”

“Dĩ nhiên!” Tôi không cách nào tiếp tục cái đề tài này nữa, không thể làm gì khác hơn là câm miệng không nói.

Thật vất vả rốt cuộc một lần nữa trở lại trên xe, anh mở miệng hỏi: “Tìm một chỗ uống chút gì đi?”

“Nhìn cái mặt mày xám ngoét của tôi đi này……” Tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Huống chi hôm nay Quyên Quyên kết hôn, tôi đã giúp cô ấy chặn rượu, thất sự cũng đã uống không ít……”

Anh không nói, từ từ khởi động xe.

Tôi nghĩ nghĩ, rồi mở miệng hỏi anh: “Nghe nói anh đang thành lập công ty con ở San Francisco, tương lai, chắc là sẽ có rất nhiều thời gian bay qua đó nhỉ?”

“Tinh thần và thể lực của anh đều tập trung vào trọng điểm, châu Phi!” Anh khẽ thở dài, hỏi tôi: “Vì sao không tiếp tục học bác sĩ?”

Tôi muốn nói lo mình không lấy được chồng, nhưng lập tức ý thức được vào lúc này ở nơi đây, không được dễ dàng nói lời như vậy, cho nên, mỉm cười, nói: “Bởi vì đau lòng cho tế bào não của mình!” Rồi chợt hỏi anh: “Tại sao lại chọn châu Phi?”

“Trong đó một nguyên nhân rất quan trọng là cảm giác thành tựu!” Anh suy nghĩ một chút, từ từ nói: “Các anh em của anh cũng quen đưa ánh mắt nhìn về phía phồn hoa đô thị, bởi vì có cơ sở thượng tầng, cũng có dòng người, rất dễ dàng khơi dậy thoải mái khoái trá. Còn anh chọn châu Phi, tương đương với khai hoang, rất gian khổ, rất khó khăn, lúc trước tiếp xúc với rất nhiều cơ quan không thể tiếp xúc, lúc trước đụng phải rất nhiều cơ quan khó khăn không cách nào dự liệu, lúc nào cũng phải leo ngọn núi cao và cảm giác hiểm trở, cho nên…… rất có cảm giác thành tựu!”

Cảm giác thành tựu……

Thì ra là ở dưới vòng vây to lớn hấp dẫn của cái gọi là danh lợi ấy, vẫn còn một thứ gì đó quan trọng — cảm giác thành tựu!

Đúng vậy, tôi nghĩ tôi có thể hiểu cảm giác đó — khi tôi rốt cuộc cũng phá tan khó khăn chồng chất, đứng ở


Duck hunt