
thích ấy cũng đủ khiến cho cậu ngày nhớ đêm mong cô gái này. Ban nãy khi cô gái ấy xuất hiện ở cửa đã khiến cậu không kiềm chế được mà sặc nước, điều này đã được chứng minh quá rõ.
“ A Lãng, con phải ở nhà dưỡng bệnh một tháng, không được đến trường. Bố con và thầy Châu đã bàn với nhau để bạn Lâm Nguyệt Loan đến bổ túc cho
con”.
Sau khi nói điều này cho Minh Nhật Lãng nghe, ánh mắt cậu sáng lên, ngập tràn niềm vui :”Thật ạ?”.
Tuy rằng vui thế nhưng cậu vẫn thấy ngại: “Lâm Nguyệt Loan… có phiền cậu quá không?”.
“Không đâu, không phiền chút nào”.
“Ngày nào cậu cũng phải đi đến còn gì?”.
“Bác Hồng ngày nào cũng đến đón tớ, không phiền gì đâu. Ah, Minh Nhật Lãng, cậu xem tớ mang gì đến này?”.
Lâm Nguyệt Loan mang các món quà đến cho cậu xem: “Đây là quà các bạn
lớp mình nhờ tớ mang đến đấy, ai cũng chúc cậu mau khỏe lại, để cùng đi
dã ngoại với mọi người”.
“Nhiều quà thế, cảm ơn mọi người nhiều. Là cái gì thế, cậu mở giúp tớ đi”.
“Ok”.
Lâm Nguyệt Loan bóc từng món quà cho Minh Nhật Lãng xem, bà Minh nhẹ nhàng đừng dậy ra ngoài từ bao giờ cả hai cũng không biết.
Bà Minh đi về phòng thì gặp ông Minh đi lên gác. Thấy vợ ông vội hỏi:
“Thế nào rồi em, Lâm Nguyệt Loan đến rồi A Lãng vui lắm phải không?”.
Bà Minh thở dài than trách: “Anh nói tạo bất ngờ cho con, cũng không nói sớm cho nó biết. Kết quả đang uống nước thì thấy cô gái ấy vào một cái
là bị sặc. Họ một hồi, mặt trắng bệch ra, vết thương lại đau dữ dội”.
“A, bây giờ đỡ chưa? Để anh đi xem”.
Ông Minh định đến phòng Minh Nhật Lãng thì bà Minh vội ngăn lại: “Em đã
ra rồi anh còn vào làm gì. A Lãng đã đỡ rồi, Lâm Nguyệt Loan mang nhiều
quà của lớp đến cho con, hai đứa đang cùng bóc quà. Anh đừng vào làm mất hứng chúng”.
“Được rồi, được rồi, anh không vào nữa. A Lãng rất vui, đúng không?”.
Bà Minh gật đầu: “Đúng là con rất vui, khi nghe em nói sắp xếp Lâm
Nguyệt Loan đến kèm cho con, mắt nó sáng rực. Haizz, em chăm lo nó mười
mấy năm nay thế mà chưa thấy ánh mắt nó như thế bao giờ”. Giọng nói bà
có phần buồn bã và thất vọng.
Ông Minh ôm vợ vào lòng và nói: “Em yêu, điều này không giống nhau. Bố
mẹ anh cũng chăm sóc anh mười mấy năm trời, thế nhưng khi anh gặp em, dù chỉ là anh ôm và em gọt táo cho anh thôi, thế mà anh cảm động không
biết nói thế nào”.
Bà Minh cũng cười theo, nụ cười mang đi những buồn phiền ban nãy. Thực
sự không thể so sánh như thế được. Tính toán những chuyện nhỏ nhặt này
thật chẳng ra sao cả, vẫn là cánh đàn ông có cái nhìn thâu suốt hơn.
Bà gục đầu vào vai chồng và dịu dàng nói: “Hạo Thiên, có người chồng như anh, có đứa con như A Lãng, với em đời này mãn nguyện lắm rồi”.
Ông Minh không nói gì cả, tay ông chỉ biết ôm bà chặt hơn. Thế nhưng
lòng bàn tay ông đang toát mồ hôi lạnh, qua một lớp áo, bà Minh không
cảm nhận được điều này.
“Cái này là Tiêu Tinh Dã tặng cậu”.
Sau khi bóc tất cả các món quà của các bạn, Lâm Nguyệt Loan mới lấy
trong cặp ra một chiếc hộp hình vuông màu trầm hương. Cô mở hộp ra cho
Minh Nhật Lãng xem. Cậu nhìn rồi nói: “Đây là …đá vũ hoa?”
“Đúng, là đá lấy tên một loại hoa, đá vũ hoa – đội mưa trước hoa, đẹp không?”.
Tương truyền từ thời Nam triều Lương đại, pháp sư Vân Quang giảng kinh
trên núi Tụ Bảo, Nam Kinh đã cảm động trời xanh. Rải mưa hoa, xuống mặt
đất biến thành những viên đá ngũ sắc, màu sáng lấp lánh, tên cổ gọi là
“đá vũ hoa”.
Trong hộp xếp đầy những viên đá vũ hoa long lanh, tròn tròn trơn trơn
như những viên thủy tinh. Có viên màu đỏ như mã não, có viên xanh như
bích ngọc, trắng như trân châu… các hoa văn kì diệu, chất ngọc như những áng văn chương của trời xanh vậy. Những viên đá đẹp mắt này được hình
thành từ thạch anh, ngọc tủy và đá trắng được gọi là “vũ hoa mã não”.
Nếu như nằm dưới suối nước trong vắt, chìm dưới đó lâu ngày, thì nhìn
qua làn nước ấy chúng long lanh chẳng kém gì những viên ngọc.
Trong hộp có tất cả 12 viên đá vũ hoa, đại diện cho lời chúc của mười
hai tháng. Đó là món quà của ông Đổng Khoan- bạn của ông Tiêu Trừng, sau chuyến đi Nam Kinh du lịch đã mang về làm quà cho Tiêu Tinh Dã. Với
tính cách của Tiêu Tinh Dã thì cậu chẳng bao giờ thích mấy thứ thế này
cả. Thế nhưng 12 viên đá này quá đặc biệt nên cậu đã giữ và cất đi chứ
không để lung tung. Đúng dịp này nên đã lấy ra tặng Minh Nhật Lãng.
“Khi chú Đổng tặng tớ món quà này, chú ấy nói đá vũ hoa có “lục mỹ”.
Chất, hình, sắc, văn… và…”. Phần sau Tiêu Tinh Dã nhớ mãi mà không ra
nên không nghĩ tiếp nữa. “Nói chung là rất có ý nghĩa, chú ấy còn hi
vọng tớ như đá vũ hoa, có đầy đủ lục mỹ. Tớ làm gì có khả năng đấy chứ,
bây giờ tớ tặng nó cho Minh Nhật Lãng, cậu ấy “lục mỹ” hơn tớ nhiều. Chỉ có chí kiên… tuy tạm thời cậu ấy chưa đạt “chí địa kiên ngạnh”, thế
nhưng tớ lên mạng tìm kiếm rồi, họ nói bệnh này nhẹ sẽ dần dần hồi phục
sau tuổi thành niên, khi đó sẽ không dễ gì mà gãy xương nữa. Tớ chúc một ngày nào đó cậu ấy sẽ có lục toàn lục mỹ”.
Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu và nói: “Tiêu Tinh Dã, món quà này của cậu được lắm. Minh Nhật Lãng nhất định thích lắm đấy!”.
Minh