
ể nói ra những lời như mới rồi sao?” Hiện tại, nàng chỉ xem Sở Khanh Vũ như
một cậu trai mới lớn, nhất thời kích động, nghĩ như vậy, căm hận trong lòng cũng
giảm xuống rất nhiều, còn nhỏ dĩ nhiên sẽ phạm sai lầm thôi.
“Ta thấy chả có gì là không ổn cả!” Sở Khanh Vũ nhíu mày, “Chờ khi ta hai
mươi ba tuổi thì nàng sẽ là hai mươi chín tuổi, ta ba mươi ba tuổi thì nàng ba
mươi chín tuổi, ta bốn mươi ba tuổi thì nàng bốn mươi chín tuổi, cũng đâu có hơn
kém bao nhiêu đâu!”
“Ngươi!” Thất Nương bị sự già mồm của y làm cho tức giận, “Sở đại nhân, ngài
đừng đùa giỡn với Thất Nương nữa, như vậy rất vui vẻ sao? Hay phải nói Sở đại
nhân chán ghét những cô nương ở dưới lầu kia, bỗng nhiên muốn đổi món, muốn nếm
thử gái già đã có chồng như ta đây? Ta đây khuyên Sở đại nhân tốt nhất là đừng
có cố gắng làm gì, gái già hai mươi lăm tuổi không ngon miệng như những cô nương
trẻ tuổi dưới lầu kia đâu!” Dứt lời, nàng không thèm để tâm đến Sở Khanh Vũ nữa,
đi một mạch ra khỏi phòng, nàng và y thật không có cách nào để mà hiểu nhau cho
được.
“Không thử
sao biết?” Sở Khanh Vũ đứng trong phòng, đưa mắt dõi theo bóng dáng xinh đẹp nọ,
khẽ thì thầm, tim y đã rơi vào trong cái lưới do chính mình dệt nên rồi...
“Bà chủ?” Xú Đậu Hũ cầm khăn lau, nhìn Mạc Thất Nương từ trên xuống dưới,
vùng giữa hai đầu lông mày cũng sắp nhăn thành một miếng đậu phụ khô luôn
rồi.
“Gì vậy?” Thất Nương để cuốn sổ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Xú Đậu Hũ,
đột nhiên bật cười khúc khích, “Em hôm nay làm sao vậy hả? Nếu muốn tăng tiền
công thì không cần bàn nữa!”
“Bà chủ...” Xú Đậu Hũ sắp bị bà chủ keo kiệt này làm cho phát điên mất
thôi, “Có ai nói muốn tăng tiền công đâu kia chứ?” Khuôn mặt Xú Đậu Hũ đỏ rực
lên, nó chẳng qua là thấy mấy ngày nay bà chủ có vẻ là lạ mà không hiểu vì sao,
cả ngày cứ trốn ở trong phòng, hôm nay khó khăn lắm mới được thấy mặt, nhịn
không được mà muốn hỏi một chút.
Thất Nương nhìn khuôn mặt Xú Đậu Hũ, dường như nghĩ ra cái gì, khẽ nheo mắt
quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên kia, “Không phải muốn tăng tiền công
sao? Chẳng lẽ là muốn cưới vợ hả? Nói mau! Để ý nha đầu nhà ai rồi? Ế... Không
phải con của Trần Nhị ở tiệm đậu phụ chứ ...” Thất Nương cầm lấy cuốn sổ đánh
vào đầu Xú Đậu Hũ một cái, “Tiểu tử thối! Thảo nào mấy ngày nay em cứ mè nheo
miết, nói phải đi lựa đậu phụ giúp ta, hóa ra là phải đi hẹn hò với tiểu Tây
Thi!”
“Em đâu có!” Chuyện này thật đúng là bị Mạc Thất Nương nói mò mà trúng, mặt
Xú Đậu Hũ đỏ lên, cũng sắp giống như cái nồi nấu trong tiệm sắt ở trong trấn
rồi, “Em, em... Em đi làm việc đây!” Quay người đi, Xú Đậu Hũ không còn nhớ mới
nãy đang muốn hỏi gì, xông vào nhà bếp y như đang chạy trốn, núp sau bếp lò mà
che mặt.
“Thằng quỷ nhỏ...” Mạc Thất Nương cười cười, lắc đầu, hiếm khi Sở Khanh Vũ
không có mặt ở đây, cả người nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Từ sau cái
ngày mà Sở Khanh Vũ bỗng nhiên thổ lộ với nàng, Thất Nương luôn lẩn tránh y,
ngay cả bậc cửa cũng không dám ngồi, cả ngày trốn ở trong phòng, không ra ngoài
nửa bước, sợ không cẩn thận mà bắt gặp ánh mắt nóng rực kia. Lòng của nàng đã
sớm nguội lạnh, nhiệt tình như vậy nàng chịu không được.......
Kỷ Hình Phong, từ khi nào mà thiếp sợ tên quỷ nhỏ kia thành thói luôn rồi
vậy?
Thất Nương khẽ thở dài một hơi, đóng sổ sách lại, đang tính đi tìm cho mình
một vò rượu ngon, nào ngờ mới vừa bước chân ra khỏi quầy thì một giọng nói liền
vang lên bên tai: “Thất Nương, sớm a!”
Á!
Thất Nương thiếu chút nữa là kêu lên, vì né tránh y, mới sáng tinh mơ nàng đã
cố ý nói bóng nói gió để Xú Đậu Hũ đi tìm hiểu hành tung của y, xém nữa là bị Xú
Đậu Hũ nhìn ra sơ hở. Sau khi biết được y mới sáng sớm đã vội vàng ra khỏi cửa,
Thất Nương mới có can đảm mà bước chân ra khỏi cửa phòng, không ngờ trốn chui
trốn lủi mãi cuối cùng vẫn cứ gặp.
“Sớm a...” Thất Nương chột dạ lên tiếng, biểu cảm trên mặt cứng ngắc.
“Thất Nương có chỗ nào không thoải mái à? Sao mấy ngày nay lại không thấy
người đâu vậy?”
“Vâng... Đúng vậy...” Thất Nương lúng túng, cười cười, “Mấy hôm nay... Thân
thể đúng là có chút khó chịu a... Ha ha...” Cười khan hai tiếng, nàng dường như
có ý che giấu đến cùng.
Sở Khanh Vũ nhíu mày, ở nơi này đã lâu, y càng lúc càng cảm thấy cô gái này
có vẻ che giấu mọi chuyện rất giỏi, thực ra nàng giấu thế nào cũng không giấu
được ánh mắt, nếu mắt nàng bắt đầu đảo quanh thì đã nói lên lòng nàng rối loạn.
Mà lúc này đây, ánh mắt của nàng nói cho Sở Khanh Vũ biết, nàng là cố tình tránh
mặt y. Nếu không phải hôm nay y cố ý đi khỏi khách sạn từ lúc sáng sớm rồi đột
nhiên quay lại, sợ rằng đến bây giờ vẫn chưa gặp được cô gái này.
“Vậy thì Thất Nương phải chăm sóc bản thân cho tốt vào, gió thu lạnh lẽo, nên
khoác thêm áo.” Dứt lời, Sở Khanh Vũ cười cười với nàng, xoay người quay về chỗ
mình thường ngồi, phe phẩy chiếc quạt trong tay, mắt không nhìn vào Thất Nương
nữa.
“Ai...” Thất Nương thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy mình giống như
con chuột nhát gan, xem Sở Khanh Vũ như là mèo thích ăn