
chuột, vừa thấy y là
muốn trốn chạy. Không phải do mình quá nhạy cảm chứ? Có lẽ y đã sớm hiểu rõ suy
nghĩ của mình, nên không quấy rầy nữa, “Đã là bà già hai mươi lăm tuổi rồi,
ngươi cho rằng thằng nhóc này biết hai chữ nhẫn nại viết sao à, cứ vậy mà theo
đuổi ngươi à?” Tự mắng bản thân, trái tim đang đập thật mạnh của Thất Nương có
hơi yên ổn một chút.
Mấy ngày sau đó, Sở Khanh Vũ cũng không còn làm ra hành động gì quá đáng nữa,
dần dần Thất Nương cũng lơi lỏng đề phòng, không cố ý tránh né y nữa, quay đi
quay lại liền biến thành bà chủ phong hoa tuyệt đại của khách sạn Vân Long.
Tuy nhiên, Sở Khanh Vũ cũng không thực sự buông tha, mỗi ngày đều âm thầm chú
ý đến nhất cử nhất động của Mạc Thất Nương, hành động khác thường của Thất Nương
hôm đó đã nhắc nhở y. Y nhận ra mình có chút nóng vội, nóng vội đến mức muốn
hiểu rõ được suy nghĩ của nàng, lại còn muốn cho nàng quên đi Kỷ Hình Phong,
nóng vội muốn nàng để tâm đến mình. Nhưng làm như vậy chỉ làm đau vết thương của
nàng, ngược lại, sẽ chỉ làm nàng tránh xa y.
“Thả con săn sắt, bắt con cá rô”, thân là Tổng bộ đầu của Lục Phiến môn đối
với Sở Khanh Vũ mà nói, đây có thể xem như sở trường.
Ngày lại ngày, hương thu càng lúc càng nồng đậm, lá cây ngả vàng, khô đi, gió
thổi qua liền thi nhau buông mình rơi xuống, trong phút chốc đã chỉ còn lác đác
vài chiếc lá đong đưa trong gió.
Gió thu hiu quạnh pha lẫn nỗi nhớ nhà, nhàn nhạt buồn thương, trong lúc bất
tri bất giác ấy, tiết Trùng Dương (1) chợt đến.
Thất Nương trong bộ dạng còn chưa kịp tỉnh ngủ bước ra khỏi phòng, hút một
hơi thật sâu, mùi đặc trưng của hương thù du (2) chui vào lồng ngực nàng, quét
sạch hết những phiền não trong lòng, lộ ra một nụ cười thanh khiết như phù du
vậy.
“Đất lạ đơn côi làm khách lạ. Mỗi lần tiết đẹp nhớ nhà hoài. Vẫn hay huynh đệ
lên cao đấy. Đều cắm thù du thiếu một người......”(Vương Duy - Cửu nguyệt cửu
nhật ức. Sơn Đông huynh đệ) Dưới lầu, thanh âm trẻ con non nớt đọc bài thơ cổ,
nhận được sự khen ngợi của mọi người, cũng đem tư tưởng của Thất Nương đi đến
một phương xa.
“Kỷ Hình Phong, tiết Trùng Dương lại đến rồi sao...” Nàng thì thầm với chính
mình, đôi mắt mê man phủ sương thu kia khẽ buông xuống.
“Ở nơi xa ấy chàng còn nhớ đến thiếp không?”
---------------------------------------
Hôm nay khách sạn làm ăn rất được, có lẽ là vì tiết Trùng Dương, trong khách
sạn chật ních những nhóm bạn cũ, bạn cũ gặp nhau khó tránh khỏi uống một vò rượu
ngon, mà rượu ngon trong khách sạn Vân Long lại trùng hợp, thỏa mãn được yêu cầu
của bọn họ. Một buổi sáng trôi đi, khách nhân so với lúc thường đông gấp mấy
lần, Xú Đậu Hũ vội vội vàng vàng làm việc, chân tay cũng nhanh rã cả ra.
Ai bảo Mạc Thất Nương keo kiệt cơ chứ? Tuy nói là khách sạn không lớn, nhưng
dù sao cũng phải thuê hai, ba tiểu nhị mới đúng, khách sạn gì mà chỉ có một tiểu
nhị thế này hả? Xú Đậu Hũ càng nghĩ càng tức, đúng lúc tầm mắt đảo đến Thất
Nương đang ngồi trên bậc cửa kia, giận dữ tụ lại một chỗ, hít thật sâu một
hơi, “Bà...”
“Xú Đậu Hũ!” Không ngờ hôm nay Mạc Thất Nương lại mở miệng trước khiến cho Xú
Đậu Hũ nghẹn họng, mặt cũng đỏ bừng lên.
“Xú Đậu Hũ, Xú Đậu Hũ, Xú Đậu Hũ...”
Mạc Thất Nương tiếp tục gọi, không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người
khác, có vẻ như không gọi đến chết người thì sẽ không dừng.
“Làm gì vậy?” Xú Đậu Hũ thở hồng hộc, tay trái lẫn tay phải đều ôm một vò
rượu, nổi giận đùng đùng mà bước đến, “Gọi nữa sập nhà bây giờ!”
“Xú Đậu Hũ...” Vừa thấy mặt Xú Đậu Hũ chuyển sang màu đen, Thất Nương vội
cười hì hì, nheo mắt lại, trong ánh mắt có chút xảo trá, thấy vậy Xú Đậu Hũ vô
thức mà lùi về sau một bước, “Đến đây, đến đây nào...” Mạc Thất Nương vươn tay,
ngón tay thon dài ngoắc ngoắc tiểu nhị đáng thương.
“Làm gì?” Xú Đậu Hũ tiến lên vài bước, cảnh giác nhìn vẻ mặt đầy nham hiểm
của bà chủ, “Có chuyện gì thì nói đi, đứng ở đây nghe được rồi.”
“Xú Đậu Hũ, ta muốn ăn bánh Trùng Dương (3)...”
“Không phải trong bếp có hay sao? Không phải chỉ tốn chút thời gian đi lấy
thôi sao? Người lười đến mức không thể tự lấy được hả?” Mặt Xú Đậu Hũ có hơi co
giật.
Nụ cười của Thất Nương càng trở nên quỷ dị hơn “Nhưng mà người ta muốn ăn
bánh Trùng Dương do Vương bà làm cơ...”
“Không được!” Xú Đậu Hũ hét lên một tiếng làm cho các vị thực khách nhao nhao
nhìn ra phía cửa, Xú Đậu Hũ đành cười giả lả, rối rít xin lỗi rồi quay đầu lại,
hạ thấp giọng, “Bà chủ, sao người không nói là muốn ăn bánh Trùng Dương do Ngự
Thiện phòng làm luôn đi?” Tiệm bánh ngọt của Vương bà mở ở thôn Vương gia, cách
trấn Bạch Vân hơn nửa ngọn núi, vừa nghĩ đến tiết Trùng Dương năm trước bị Mạc
Thất Nương vừa dụ dỗ vừa dọa dẫm mà chạy hơn hai canh giờ đường núi, lại đứng
xếp hàng trước cửa tiệm kia thêm một canh giờ nữa mới mua được một gói bánh
Trùng Dương nho nhỏ thì Xú Đậu Hũ liền lâm vào khủng hoảng.
“Yên tâm, ta sẽ không bắt em chạy đi mua ở xa như vậy đâu…”
“A! Bên kia có khách đang gọi em..........” Xú Đậu Hũ ôm vò rượu bỏ chạy, bà
chủ nhà này thật dã man quá đi, t