
đống lửa. Nhiều tràn pháo tay
vang lên và tiếng cười càng trở nên giòn giã.
- Biết chọn lắm! - Võ Thế Anh đưa một ngón tay ra vẻ khen ngợi - Còn ai có trò nào hay hơn không?
Một bãi nước bọt bỗng từ đâu bay vào mặt rồi tiếp theo là bao nhiêu thịt cá và rau quả. Tôi vừa khóc vừa cuống cuồng tìm đường thoát thân nhưng
vô ích. Vòng người đứng quanh đông đúc đến độ không còn một khoảng
trống. Họ túm tóc, ngắt tay, xé áo và làm mọi thứ để đá được tôi quay
lại giữa vòng tròn.
Lúc tôi nằm lăn dưới đất, không biết là lần thứ mấy thì nghe có tiếng người nào đó cũng vừa ngã xuống bên cạnh.
-Anh là tên đốn mạt - Văn Kỳ tách khỏi đám đông và xông đến để đấm ngay vào mặt anh trai mình.
Những kẻ chạy ra can ngăn đều bị anh thượng cẳng tay, hạ cẳng chân một cách gọn ghẽ.
- Đứng lên! - Anh ấy vừa giằng co với Thế Anh vừa hét vào mặt tôi - Anh bảo em mau đứng lên.
- Tao nhịn mày lâu lắm rồi - Võ Thế Anh nắm lấy cổ áo Văn Kỳ vật xuống.
Nhưng anh ấy đã nhanh tay bắt lấy cạnh bàn tay hắn và bẻ ngược ra sau,
chân trái tung một cước khiến Thế Anh ngã nhào về phía trước.
- Nếu không biết tự xem trọng mình thì còn ai có thể xem trọng em chứ? MAU ĐỨNG LÊN !
Giọng nói giận dữ của anh khiến mọi người phải lặng lẽ lùi ra xa. Không
ai dám can ngăn hay thậm chí là chạy đến đỡ Thế Anh đứng dậy.
Anh lấy cái quyền gì mà lớn tiếng với tôi?
Tôi ứa nước mắt nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình rồi gắng
gượng đứng dậy. Như chỉ chờ có nhiêu đó, anh ấy lập tức đưa hai tay ra
đỡ lấy. Tháo vội chiếc áo đang mặc, Văn Kỳ choàng ngay lên người tôi rồi ném lại phía sau một câu:
- Đừng ỷ lại vào tình thương của ba. Chúng cũng có giới hạn Từng làn nước mát lạnh chảy xuống, cuốn theo tất cả thức ăn nhưng còn vẹn nguyên nỗi sỉ nhục.
Gương mặt này đã mang đến cho mình bao nhiêu là bất hạnh.
Đã đến lúc phải thay đổi tất cả.
Phải bắt chúng trả giá gấp trăm, gấp vạn lần như thế.
Mặc xong bộ quần áo thơm tho được chuẩn bị sẵn, tôi mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa.
Văn Kỳ đang ngồi trên giường với hai tay ôm mặt, trông dáng bộ rất mệt mỏi
- Anh đã sai...sai thật rồi...
Cách đó không xa, cô em gái mù lòa của anh đang từ tốn lần tới. Khi chân đã đụng vào thành giường, Tú Nhi mới mò mẫm để ngồi xuống bên cạnh anh
trai. Dịu dàng ôm lấy đầu anh, bàn tay ngọc ngà của cô ấy khẽ xoa nhẹ
trên lưng như vỗ về, an ủi:
- Anh đâu có làm gì sai. - Nước mắt cô gái lặng lẽ rơi xuống - Em biết là anh đã cố hết sức.
- Nhưng mọi việc tại sao càng lúc càng trở nên tồi tệ?
- Hãy để em giúp anh, để em giúp anh đi, được không?
- Nhưng bằng cách nào? - Văn Kỳ ngẩng đầu nhìn cô ấy - Hải Oanh...
- Chị ấy ra rồi sao? - Tú Nhi lật đật đứng dậy và chìa bàn tay về chỗ nào đó trước mặt tôi - Nào, đến đây với em đi.
Chần chừ giây lát tôi cũng bước lại gần nhưng không buồn nắm lấy bàn tay ấy. Văn Kỳ thì lật đật tránh qua một bên.
- Anh ra ngoài chút được không? Em có chuyện muốn nói riêng với chị ấy.
Mình thì có chuyện gì để nói với cô ta?
Trong khi tôi giương mắt nhìn Tú Nhi thì anh trai cô ta cũng đang ngạc nhiên không kém.
- Đi ra đi mà - Tú Nhi liền đẩy nhẹ vào lưng anh mình, mắt vẫn còn long lanh nước"
Hải Oanh không nói Tú Nhi muốn gặp riêng cô ấy
vì chuyện gì. Tôi cũng không biết vì sao lần này người giải cứu cô ấy
khỏi rắc rối không phải Eric mà lại là Văn Kỳ. Hay anh ấy đã về đoàn tụ
với gia đình? Câu chuyện càng lúc càng trở nên gây cấn trong khi số
trang còn lại cứ vơi dần. Hy vọng là đủ để đi đến đích.
Nửa ngày trời cặm cụi khiến lưng tôi rất mỏi. Cảm giác buồn nôn vẫn tiếp tục đeo bám một cách dai dẳng. Nếu Eric đột ngột trở về ngay lúc này,
tôi thật không dám chắc điều gì có thể xảy ra. Những suy nghĩ đối lập
đang xung đột rất dữ dội trong tôi. Cơn ghen của một người vợ khiến tôi
chỉ muốn đẩy Hải Oanh về phía Văn Kỳ để Eric được thảnh thơi. Nhưng tình yêu dành cho anh lại khiến nỗi mong mỏi cô ấy sẽ chấp nhận anh càng trở nên mãnh liệt. Người con gái ấy không biết vì sao lại khéo khiến cho
người ta phải vừa thương vừa giận. "Ngày 30/01/2011
Đã là 27 tết. Mình được nghỉ một tháng trước khi bắt đầu công việc mới.
Vé máy bay thì đã mua rồi, tiền cũng rút ra hết. Không còn đường nào để lui nữa.
Sẽ không còn lí do nào để họ có thể chà đạp hay cười nhạo tôi. Thế Anh,
Văn Kỳ, Tú Nhi, Ánh Tuyết...Món nợ của anh em các người với gia đình tôi đã đến lúc phải trả..."
Cô ấy lại muốn làm gì? Hải Oanh giận đến phát khùng rồi sao? Tôi hối hả
lật nhật ký của Eric ra xem có tìm ra chỗ nào liên quan hay không. Bỏ
qua những trang nhòe nước, tôi bắt gặp một đoạn không ngày tháng nhưng
có nội dung như sau:
"...Chậu Tử la lan Hải Oanh để lại đã rụng hết những bông hoa màu tím
nhạt. Biết cây rơi vào trạng thái ngủ nên ngày ngày mình vẫn tưới nước
và chăm sóc cẩn thận.
Mỗi ngày lại có vài chiếc là già lặng lẽ rơi xuống. Mình chờ hoa thức
giấc như chờ cô ấy quay lại. Không có Hải Oanh, bầu không khí ở đây thật trống trãi.
Khi nào hoa nở, anh sẽ nhìn thấy em!
Lời hứa như nguồn động viên, khích lệ tôi vượt qua những ngày đầu năm