XtGem Forum catalog
Tội Ác

Tội Ác

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322625

Bình chọn: 9.5.00/10/262 lượt.

cô đơn vắng lặng. Em có ý gì khi nói rằng " Lúc hoa nở hết và có dấu hiệu

cần nghỉ ngơi thì nên cắt bỏ cây đến tận gốc để tạo điều kiện cho mầm

mới đâm chồi. Giống như em, phần nào xấu thì phải cắt bỏ"

Làm gì thế, cô bé của anh?..."

"...Điện thoại em cả tháng nay không bật. Hai nụ hoa đã nhú ra những

cánh tím của sự nhớ nhung mà em thì vẫn biệt tích. Tôi nhớ em, trông đợi em trong quay quắt...Hải Oanh, em ở đâu?"

Cô ấy làm anh phát điên. Anh trồng cả một vườn

Tử la lan trong nhà phải chăng cũng vì cô gái đó? Nước mắt tôi bất ngờ

rơi xuống làm nhòe thêm trang giấy.Cái chậu nhỏ Eric để trên bàn suốt

mấy năm qua chẳng lẽ cũng là vật do Hải Oanh để lại?

- Anh yêu hoa và cũng yêu em.

Câu nói tưởng như đùa giỡn hóa ra lại là chiếc chìa khóa để mở cánh cửa

sự thật. Tôi lấy tay gạt nước mắt rồi run rẩy lật sang trang tiếp theo,

ngày 8/3/2011

"Một cô gái đội nón rộng vành và đeo khẩu trang kín mặt từ tốn bước qua

cánh cổng. Bảo vệ cho cô ta vào sau khi kiểm tra thẻ nhưng mối nghi ngờ

trong tôi thì chưa mất hẳn. Tại sao phải che chắn cẩn thận như thế? Sau

khi phóng to màn hình để quan sát, tôi mới bàng hoàng nhận ra dáng người quen thuộc. Lý do "che mặt" của cô ta ngay lập tức trở thành điều dễ

hiểu.

Giữa khu vườn xanh mát, chiếc áo trắng em mặc trông thật dịu dàng, tha

thướt. Em đứng lặng giữa vườn nho và quay lưng về phía tôi. Cánh tay dài thon thả đang mân mê một chùm quả treo lủng lẳng trên giàn.

Tôi đã chạy như bay xuống cầu thang nhưng đến lúc chỉ còn cách em vài

bước thì thứ gì đó lại níu lấy chân tôi. Gọi tên em với tất cả sự xúc

động, tôi chỉ biết đứng ngây ra đó và chờ đợi. Rồi giây phút em quay lại cũng đến nhưng kéo theo đó nỗi thất vọng có thể dìm chết tôi dưới vực

thẳm. Người con gái đang đứng trước mặt tuy rất giống nhưng lại không

phải là Hải Oanh mà tôi chờ đợi.

- Xin lỗi cô...Tôi nhầm...

- Eric!

Tôi vừa buồn bã quay đi thì cô ấy bỗng cất tiếng gọi. Giọng nói êm ái

không lẫn vào đâu được. Với nụ cười duyên dáng, cô ấy từ tốn giở chiếc

nón trắng trên đầu cho mái tóc dài thỏa sức tung bay trong gió

- Đến anh cũng không nhận ra em sao? - Hải Oanh giấu hai cánh tay ra sau lưng rồi nhún vai cười bối rối.

Từ lúc quen biết nhau, đây là lần đầu tôi được thấy em cười. Nụ cười hồn nhiên, xinh xắn nhất thế giới. Em làm tôi chết lặng. Em khiến tôi ngợp

thở. Và tôi chạy đến để ôm chầm lấy em trước khi kịp đắn đo về cái giá

mà mình phải trả.

Nhưng em đã chẳng làm gì cả. Ôm chặt cơ thể em, hạnh phúc trong tôi như

vỡ òa khi nhận ra hai cánh tay bé nhỏ cũng đang siết chặt quanh cổ mình.

- Em nhớ anh..."

Đây có vẻ là một cuộc đoàn tụ ngoài mong đợi của tất cả mọi người. Hải Oanh quyết định quên Văn Kỳ để bắt đầu với Eric

rồi ư? Điều gì đã làm cô ấy thay đồi nhanh như vậy? May mắn mỉm cười với tôi khi nhật ký Hải Oanh cũng ghi lại ngày hôm đó: “Ngày 08/03/2011

Hôm nay, lúc đứng dưới vườn nho, tôi thấy Ánh Tuyết đang nằm tắm nắng ngoài ban công.

Chẳng cần biết cô ta có nhận ra mình không.

Điều duy nhất tôi muốn làm là khiến cho con nhỏ tức điên lên.

Vì Eric, nó sẵn sàng bỏ mặc mình chết cóng trong kho lạnh rồi ba lần bảy lượt gây khó dễ. Còn gì cay cú bằng việc sử dụng chính Eric để chơi

khăm nó.

Thay công việc mới nên chỗ ở cũng sang trọng hơn. Kẹp giữa phòng của Văn Kỳ và Tú Nhi nên chẳng lo bị ai quấy rầy. Từ nay, bất cứ nơi nào Tú Nhi có thể đi, tôi đều có thể đặt chân tới. Đây có lẽ là cơ hội tốt để tìm

ra nơi cất giấu những cuốn băng.

Lần đầu tiên gặp Văn Kỳ, tôi cứ nghĩ diện mạo mới của mình sẽ làm anh ta bất ngờ lắm. Nhưng không, tất cả chỉ là ánh mắt buồn phiền xen lẫn thất vọng. Anh dừng lại trước mặt tôi mấy giây rồi lướt qua mà không buồn hé miệng.

Việc gì tôi phải quan tâm đến thái độ của người đó.

……………………………………

Trong phòng Tú Nhi cũng có một cây đàn lớn màu trắng.

Có lẽ đây là nơi ít đồ đạc nhất trong nhà. Việc di chuyển của cô ấy

trong căn phòng đó cũng không mấy khó khăn vì Tú Nhi gần như thuộc lòng

từng viên gạch.

Kéo tay tôi ngồi xuống giường, cô gái nhỏ liền nói giọng trong trẻo:

- Từ nay, chị sẽ là đôi mắt của em. Mình cứ coi nhau như người trong nhà. Đừng ngại ngùng gì hết.

Người trong nhà?Mình chẳng bao giờ làm người trong nhà với cô ấy.

- Có chị chăm sóc cho em, anh Văn Kỳ sẽ không phải lo lắng nữa – Tú Nhi

mỉm cười đưa tay vén tóc ra sau – Từ lúc Thảo Nguyên nghỉ việc, anh ấy

cứ viện cớ ở nhà làm em lo lắng lắm.

Cô ta bảo Thảo Nguyên nghỉ việc. Không biết thật hay cố tình giả vờ ngây ngô với tôi đây?

Có tiếng người gõ cửa. Tôi nhanh chân đứng dậy để nhận lấy bó hoa từ cô người làm.

- Có ai đó tặng hoa cho cô.

- Để em – Cô ấy liền đưa tay ra đón.

Bó hoa rất to với nhiều đóa hồng nhung đỏ thắm. Hương thơm dịu dàng từ

đó bay ra, thoang thoảng trong gió. Tú Nhi dùng tay mò mẫm trong lớp

giấy kiếng màu trắng một lúc rồi rút ra thứ gì đó hình vuông nho nhỏ.

Thì ra là một cái mp3 cực bé.

Ai mà chu đáo thế? Biết rõ cô ấy không thể đọc nên chuẩn bị cả thứ này. Tôi im lặng ngắm nhìn nụ cười đang làm cả gương mặt Tú Nhi như bừ