
ếng gào thê lương của anh Lăng như xé rách lớp
không khí trong phòng.
Ha ha….. Cuối cùng, tôi vẫn đẩy anh ta ra, thay anh ta nhận
vết thương…
Anh Lăng, ai nói anh sống không bằng chết? Kể từ bốn năm trước,
từ thời khắc anh vứt bỏ tôi, kẻ sống không bằng chết là tôi.
Sống có gì đáng sợ? Chết có gì đáng sợ?
Yết hầu khô nóng, đau đớn như có ai đốt lửa trong đó.
Tôi không chết? Rõ ràng viên đạn kia dường như đã xuyên sâu
vào tim.
“Cách cách?” Tiếng gọi kinh hoảng.
Cách cách? Trong phòng bệnh còn bật ‘Hoàn Châu Cách cách’
sao? Làm ơn tắt đi, quê quá!
“Cách cách, người tỉnh rồi?”
Tôi cố gắng mở mắt, một cô gái nhỏ xinh đẹp mặc trang phục đời
Thanh đứng trước giường của tôi.
Dạo này bệnh viện đang có phong trào y tá không mặc đồng phục?
Lại mặc quần áo nha hoàn? Quá khôi hài.
Tôi cố gắng “Ha ha” cười hai tiếng, không cần biết sẽ doạ đến
nha hoàn kia.
“Cách cách, mọi chuyện thương lượng sau, xin người đừng tự
sát nữa.” Nha hoàn đã run rẩn quỳ trên mặt đất.
Tự sát? Anh Lăng nói thế? Thật ý tứ.
Nhưng… Hình như hơi kỳ lạ.
Khắp người tôi trừ yết hầu đau nhói, những chỗ khác hoàn
toàn bình thường. Tôi nâng tay, tốt, hơi nhức, bèn sờ soạng vết thương bị súng
bắn. Ông trời! Sao lại không có một chút đau đớn?
Tôi đứng bật dậy, trong phút chốc giật nảy mình.
Tôi lại mặc phục trang của tiểu thư đời Thanh, trên người
không một vết thương.
Sao lại thế này? Ngay cả phòng ở cũng quá cổ kính, không có
một chút hơi thở của thời đại tôi sống.
Còn nằm mơ sao? Không! Trong mơ không bao giờ chân thật như
vậy.
“Gương! Lấy gương cho tôi!” Tôi hét chói tai.
Cô nha hoàn ù chạy tới vấp ngã, vội vàng đưa gương lại.
Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, đây không phải là mặt
của tôi! Nét kiều diễm trong vẻ tuấn mỹ, xinh đẹp nhưng quật cường, đây là một
gương mặt rất mỹ lệ! Nhưng không phải là mặt tôi!
Không thể tin được, chiếc gương rơi khỏi tay, âm thanh rạn vỡ
đập vào tai, đau nhói.
Tôi làm sao vậy? Tôi chết…
Chết không đáng sợ! Nhưng….. Sao tôi có thể ở trong thân xác
một người khác?…..
Lại ở đời Thanh….
“Cách cách…..” Nha hoàn càng sợ hãi.
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho tôi!” Tôi chỉ muốn yên lặng để
sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Phản ứng của nha hoàn hơi thái quá, dường như cô ta bỏ chạy
trối chết khỏi căn phòng.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, cố gắng trấn tĩnh.
Đây là cách mà trời trả ơn tôi? Đền đáp tôi tình nguyện chết
thay cho một người đàn ông không yêu thương mình? Đây là cách mà trời nhắn nhủ
tôi? Quên anh Lăng, bắt đầu cuộc sống của tôi một lần nữa? Có lẽ… Đã không thể
không quên!
Trước ngực toả ra một luồng khí nóng rực, tôi đưa tay lên
cúc áo, cởi những nút thắt.
Ngọc đen khắc hình chim phượng! Nó đang loé sáng. Nó theo
tôi tới thời đại này? Hay là nó mang tôi tới thời đại này?
Ngọc đen khắc chim phượng là vật đính ước anh Lăng tặng tôi
năm 18 tuổi.
Ngọc đen khắc hình phượng và ngọc đen khắc hình rồng vốn là
một đôi, anh Lăng nói đây là món bảo bối quý giá nhất trên đời, trong một lần đấu
giá, anh ta bỏ một số tiền rất lớn mới có được.
Đêm ấy, anh ta nhờ ngọc đen khắc chim phượng thổ lộ với tôi,
hứa hẹn chờ tôi tốt nghiệp đại học sẽ cưới tôi. Lời thề trong mắt, đổi thay vì
tâm…
Ánh sáng của miếng ngọc đen càng ngày càng yếu, dần dần, nó
từ từ chìm vào ngực tôi, chậm rãi biến mất…..
Món đồ vẫn làm bạn với tôi trong suốt bốn năm, như hình với
bóng cuối cùng đã mất… Thật…. Đúng là trời đã định… Không thể không quên….
Đang là năm thứ năm đời Càn Long.
Người chủ của cơ thể này tên chữ là Diệp Hách Na Lạp Tiết Bảo
Bảo. Diệp Hách Na Lạp là người trong họ tộc của thái tổ Hiếu Từ Cao hoàng hậu,
cho nên tôi là cách cách nhà Cung Thân Vương gia. Tiết là họ mẹ, bởi vì mẹ đẻ
Tiết Bảo Bảo tuy là người Hán, lại được sủng ái vô cùng, chẳng những Cung Thân
Vương gia không để ý luật lệ tổ tông cưới Tiết thị làm phúc tấn, lại còn đặt
thêm chữ Tiết trong tên gọi của cách cách, tỏ rõ sự sủng ái.
Có lẽ chính vì lý do này, Tiết Bảo Bảo trở thành một Cách
cách điêu ngoa, đó là nhận định của tôi khi nhìn cách hành xử của người trên kẻ
dưới trong Vương phủ với cô ta.
Nha hoàn phục dịch cho Tiết Bảo Bảo tên là Tiểu Hồng, từ nhỏ
bán mình, hầu hạ Tiết Bảo Bảo, theo lý thuyết là quan hệ chủ tớ. Nhưng trên người
Tiểu Hồng, vết bầm và dấu kim châm nhiều không đếm hết, xem ra đều là kiệt tác
của Tiết Bảo Bảo…
Đổ mồ hôi! Đóng vai cách cách này mà tôi nơm nớp lo sợ, bảo
tôi thuận tay thì đánh một roi, coi sinh mạng người dưới như cỏ rác, chuyện
này, làm thế nào tôi cũng không bắt chước được.
Vài ngày sau, vì tôi “thay da đổi thịt”, Tiểu Hồng chân thật
cũng buông lỏng cảnh giác, nhìn mặt đoán ý, bắt đầu nhỏ nhẹ khuyên nhủ tôi.
Ha ha, hoá ra cách cách bị người ta hủy hôn ước, giận dữ thắt
cổ tự sát, nghe nói, vị hôn phu của «tôi» là một tướng quân anh tuấn vĩ đại bất
phàm, “tôi” từ nhỏ đã ái mộ hắn, còn nguyên nhân huỷ hôn, Tiểu Hồng có vẻ ấp
úng. Không sao, hẳn là ngại tính cách điêu ngoa của ‘tôi’.
Tình tiết thế này xưa như trái đất, tôi thích! Nếu đã quyế