
không giống người thường, bất quá, cư nhiên có thể
mê hoặc Đinh Luân tới đầu óc choáng váng, bổn vương không thể không bội phục
mị lực của ngươi”
“Ta chẳng
qua là cái người mù, ngay cả chính mình có bộ dạng gì đều không rõ ràng lắm,
muốn nói tới đặc điểm của ta…” Cổ Tiếu Tiếu đắc chí chớp mắt một cái,
“Có phải bởi vì ta nói thực ngọt hay không nha?”
Nhiễm
Nhượng Hà không dám gật bừa nhún nhún vai, “Ta đã phát hiện ngươi cùng với hắn
có chỗ nào bất đồng, muốn biết không?”
Cổ Tiếu
Tiếu cẩn thận nhướn mi, “Ta như thế nào lại có cảm giác ngươi sẽ không
nói ra được lời hay a? Ngươi hay là đừng nói nữa”
Nhiễm
Nhượng Hà nhẹ giọng cười, tự mở tự kết nói, “Khi có người nói chuyện,
người mù bình thường đầu tiên sẽ nghiêng tai lắng nghe, còn ngươi, lại
dùng ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, biểu tình trên mặt còn thực biểu
cảm, nhiều lúc, có khi đã quên ngươi là người mù.”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe miệng khẽ nhếch, đó là vì nàng căn bản bị mù chưa được
bao lâu.
“Ta với
ngươi thương lượng chuyện này đi, nếu thấy khó thì coi như ta chưa nói” Cổ
Tiếu Tiếu hai tay tạo thành chữ thập, một bộ tình thế bắt buộc muốn nhờ
vả.
“…” Nhiễm
Nhượng Hà trầm tư một lát, nhưng vẫn sảng khoái nói, “Ngươi đã mở miệng , xem
như nể mặt mũi Đinh Luân, bổn vương liền bồi Tĩnh Huyền Phong đi Đông Thấm Quốc
một chuyến”
Cổ Tiếu
Tiếu trợn mắt há hốc mồm giơ lên ngón tay cái, “Nhiễm quốc vương quả thật là
anh minh thần võ cao nhân không gì không làm được a! Giống như con giun trong bụng
ta a, hắc hắc…”
Nhiễm
Nhượng Hà bất đắc dĩ thở dài, “Nói vậy thực có điểm vũ nhục trí tuệ bổn
vương, còn không phải do tư tưởng ngươi quá mức đơn giản đi?”
“Phải
không? Kia lần sau ta sẽ giãy dụa một lát mới mở miệng” Cổ Tiếu Tiếu tâm
tình tốt, “Có ngươi bồi Vương gia đi ta an tâm, ngươi người này tuy là một bộ bất
cần đời, kỳ thật ý thức trách nhiệm rất mạnh, lại còn nặng tình nghĩa “
Nhiễm
Nhượng Hà nhất thời giật mình, nàng tuy là người mù lại nhìn thấu tâm chính
mình? … Nhiễm Nhượng Hà ngẩn ngơ một lúc lại giật mình, không đúng,
nàng là vì Tĩnh Huyền Phong mới nịnh nọt , “Uy ! Bổn vương cùng Trấn Nam Vương
chẳng có tình nghĩa gì cả, ngươi đừng loạn chắp nối có được không?” (xin
ca, đừng có mak đổ Tiếu tỉ, đừng có nói đây là giai đoạn *giãy dụa*
trước khi nhận ra tình yêu a)
Cổ Tiếu
Tiếu không thèm cãi lại cười cười, “Ta chủ yếu là giúp ngươi ôm mỹ nhân về,
ngươi coi như đi trêu hoa ghẹo nguyệt thuận tiện giúp Tĩnh Huyền Phong, bất
quá, các ngươi trăm ngàn lần đừng để chưa tới Đông Thấm Quốc đã đánh nhau
rồi a “
Nhiễm
Nhượng Hà không cho là đúng thổi thổi đầu ngón tay, “Bổn vương vốn có giáo
dục, ngươi vẫn là đem lời này nói cho tên Tĩnh Huyền Phong tính tình táo bạo,
không coi ai ra gìkia nghe đi “
“…” Những lời
này! Chính là đang tìm chết!
“Ách! …”
Nhiễm Nhượng Hà đau vội rút chân về, “Lương tâm thầy thuốc ở đâu hả,
ngươi cư nhiên thi bạo đối với người bệnh vô tội?”
Cổ Tiếu
Tiếu không biết hối cải dương dương tự đắc, “Như thế nào? Ta chính là đại
phu thường ngày không có đạo đức nghê nghiệp đấy!”
“Chậc chậc,
bổn vương mới nói xấu Tĩnh Huyền Phong một câu, ngươi liền trở mặt nhanh như
vậy, tục ngữ nói, đắc tội tiểu nhân không thể đắc tội nữ nhân… Ách! … Lại cố ý
đâm ta, tấu ngươi a” Nhiễm Nhượng Hà cười tủm tỉm uy hiếp nói, hắn quả thật đối
với Trấn Nam Vương phi quả thực có một phần bao dung cùng nhường nhịn, chỉ
vì câu kia —— muốn giúp hắn chữa bệnh, để cho hắn có thể ngủ ngon hơn. Với
Trấn Nam Vương phi có lẽ chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với hắn mà nói
chính là cứu trợ một cái sinh mệnh đang bị dày vò trong thống khổ, hắn đáp
ứng giúp Tĩnh Huyền Phong, chỉ vì báo đáp nàng.
※※ ※
Nămngày
sau, Cổ Tiếu Tiếu rốt cuộc cũng châm cứu trị liệu xong cho Nhiễm Nhượng
Hà, nàng vỗ ngực cam đoan đã trị tận gốc, tuyệt đối sẽ không tái đau đớn
khi trời trở lạnh, Nhiễm Nhượng Hà mặc dù ngoài miệng nói còn phải xem
hiệu quả thế nào đã rồi mới nói được, nhưng kỳ thật trong lòng đã tuyệt
đối tin nàng.
Tĩnh Huyền
Phong lần này đi chỉ dẫn theo hai ba tùy tùng cùng quân y, hắn ngồi ở trên
lưng ngựa thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai người ngươi một câu ta một câu tán gẫu rất
vui vẻ cũng mặc kệ, âm thầm giận dỗi, tiểu manh nhi cư nhiên không thèm
quan tâm tới sự tồn tại của hắn. Nếu không phải tiểu manh nhi kiên trì
luyên thuyên, lải nhải vài ngày, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, bất quá, hắn
cũng đã cân nhắc lợi hại, có lẽ cùng Nhiễm Nhượng Hà đồng hành thật sự có thể
rút ngắn được thời gian lấy giải dược, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
“Các ngươi
trăm ngàn lần đừng cãi nhau a, có chuyện gì nhớ rõ hảo hảo bình tĩnh nói
với nhau” Cổ Tiếu Tiếu hướng Nhiễm Nhượng Hà cười nói.
Nhiễm
Nhượng Hà vừa lên tiếng trả lời vừa liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt Tĩnh Huyền
Ph