
hải lợi to sao. Đẹp cả đôi đường cớ sao lại không làm đâu?
“…” Tĩnh
Huyền Phong càng dịch càng xa, đứng ở đằng sau một cái cây lấy quạt che khuất
mặt, thê tử của hắn thật sự là “nhân tài”!
“Một khi đã
như vậy, lão phu trước giúp cô nương một phen” một vị lão giả trên dưới bảy
mươi chống gậy đi lên phía trước, đem năm văn tiền đặt ở trong lòng bàn tay
Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu từ trong hai mươi cái vòng lấy ra ba cái đã
đánh dấu đưa cho cụ ông… Bốn phía dân chúng xúm lại xem càng nhiều, cụ ông
bình tĩnh híp mắt chăm chú, tùy tay ném đi, chỉ thấy vòng hoa tử đằng nho nhỏ
rơi xuống một chuỗi vòng cổ phỉ thúy, nhất thời thắng được khiến nhóm dân
chúng một trận thổn thức, lão giả cười tủm tỉm ngẩng đầu, “Cô nương, ngươi ánh
mắt không tốt, lão phu sẽ không lừa bịp ngươi, vừa ném một cái, lão phu
liền trúng cái vật phẩm giá trị xa xỉ kia, hai vòng còn lại sẽ không ném
nữa, ha ha “
Cổ Tiếu
Tiếu ra vẻ kinh ngạc che miệng lại, “Ngài thật lợi hại nha! Nghe ngài nói chuyện
khẩu khí ít nhất cũng phải có sáu, bảy mươi đi? Ta vừa nghe liền biết ngài
tuyệt đối nghiêm túc, chính mình lấy đi, ta tin ngài “
Đợi lão giả
vui mừng hớn hở, cầm lấy vòng cổ giá trị thong thả rời đi xong, dân chúng bốn
phía cũng có chút rục rịch, ngay cả lão già mắt mờ cũng có thể trúng, kia
bọn họ người tuổi trẻ này chẳng phải? …
Cổ Tiếu
Tiếu sắc mặt không chút biến sắc, hướng về phía lão giả rời đi vẫy vẫy
tay, lão làm theo kế hoạch của ta! … Ngươi giỏi quá! (ai ko hiểu ta nói
1 chút, Tiếu nhi cố ý đưa lão mấy cái vòng đánh dấu, chắc nặng hơn
để dễ trúng, coi như câu khách, mà cũng như nói mình ko lừa ý)
Trong nháy
mắt, giữa ngã tư đường náo nhiệt tùy ý truyền ra tiếng vang đồng tiền chạm
vào nhau, đem góc đường nguyên bản chỉ rộng bằng phiến đá nhét người chật
như nêm cối, Cổ Tiếu Tiếu nghe động tĩnh mãnh liệt mênh mông này sớm đã vui
đến nở hoa, nàng ôm lấy bao bố, tùy tiện tìm một phương hướng lớn tiếng
nói suông, “Đại ca! Ngươi đừng ham chơi, lại đây giúp ta thu bạc…” Cổ Tiếu
Tiếu biết sẽ không có ai lên tiếng thưa lại nàng, tùy theo tự nhiên cười,
ra đòn trước đánh chặn nói, “Đại ca của ta chạy một ngày, có lẽ đang ở bên
gốc cây ngủ gật đâu, các vị hương thân phụ lão sẽ không gạt ta một người mù
đi?”
“Cô nương
yên tâm, làm gì có đạo lý nam nhi cao bảy thước khi dễ thiếu nữ tử, nếu ai
quấy rối cô nương, ta liền giúp ngươi giải quyết hắn!” Một vị nam tử cao lớn
thô kệch thấy Cổ Tiếu Tiếu nhỏ gầy đáng thương, tức khắc đứng lặng bên cạnh
nàng, ra vẻ sứ giả sức mạnh bảo hộ thiếu nữ.
Cổ Tiếu
Tiếu gật đầu cảm tạ, thế gian vẫn là nhiều người tốt a, tuy rằng nàng là tới
lừa tiền .
Giờ phút
này dân chúng bắt đầu náo loạn: “Trước thu tiền đồng của ta, ta đến thử ta đến
thử…”
“Ai? Đừng
vội a, như thế nào cũng phải có thứ tự đến trước và sau đi, đứng sau chờ “
“Chúng ta
chờ hồi lâu, ngươi như thế nào lại không kiên nhẫn?”
Chỉ chốc
lát sau…”Nhìn đơn giản, thật đúng là không tốt ném, ta lại lấy thêm ba vòng!”
Cổ Tiếu
Tiếu vội vàng ba phải nói tốt, được một tấc lại muốn tiến một thước đem chuỗi
vòng sống giao cho “sứ giả chính nghĩa”, chính mình ngồi ở một bên gắt gao
trông coi bao bố đựng tiền đồng như núi nhỏ, tươi cười thực sáng lạn, thái độ
hòa ái dễ gần như vậy, đếm tiền lại lưu loát như vậy ——
Tĩnh Huyền
Phong trong chốc lát thấy người đến càng lúc càng nhiều, hắn sợ tiểu manh
nhi bị đám đông đè thành thịt bánh, ngó đầu về phía trước xem xét thử
coi sao… Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn “Quân trận” một cái, nguyên bản tưởng
rằng sớm bị mọi người cướp sạch, lại phát hiện vẫn còn nguyên còn tại chỗ..
Mà tiểu manh nhi lại hiên ngang ôm một đống tiền đồng ở trong lòng, lại
nhìn bên “Quân trận” có một vị nam tử dáng người khôi ngô đầu đầy mồ hôi kiểm
vòng đưa vòng… Nàng nhanh như vậy liền kiếm được bạc mướn người?
Sứ giả
chính nghĩa mệt hổn hển thở dốc hối hận không kịp, người tốt không chịu nổi
a, hắn ở trong đám người phát hiện một vị nam tử mang phục sức gần giống với
vị manh nữ này, liền lôi kéo cổ tay Tĩnh Huyền Phong, vui mừng lộ rõ trên
nét mặt hướng Cổ Tiếu Tiếu hò hét, “Cô, cô nương! Đại ca ngươi tỉnh! ——” thân
nhân vẫn hơn người ngoài đi, đại ca ngươi đã đến, ta có thể lui lại đi? !
“Đại ca?”
Tĩnh Huyền Phong nghi ngờ nhướn mi, hắn không quen để người xa lạ chạm vào
chính mình, rút ra cổ tay tự mình đi đến bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, từ trong
bao bố lấy một xâu tiền đồng đưa cho sứ giả chính nghĩa, chân thật đáng tin
nói, “Lại mướn ngươi thêm một canh giờ “
“…” Sứ giả
chính nghĩa khóc không ra nước mắt nhìn tiền trong tay, lại thấy Tĩnh Huyền
Phong bộ dáng tâm cao khí ngạo không dễ chọc… Ô, nương hắn còn đang chờ hắn về
nhà ăn cơm chiều đâu, ngày sau không bao giờ làm đại hiệp gặp chuyện bất bình
rút dao tương trợ nữa!
Tĩnh Huyền
Phong trầm mặc không lên tiến