
ích, Chung Dịch An đã yêu em rồi ."
Tôi né tránh cái gõ đầu của chị Đồng Đồng, xoay người soi gương không có chút hình tượng nào nhe răng nói: "Chị Đồng Đồng, lần trước chị nói nếu muốn phẫu thuật thẩm mĩ thì nói với chị một tiếng chị sẽ liên hệ giúp em không phải sao? Em cảm thấy bọng mắt của em hình như quá lớn, lên hình sợ rằng sẽ không đẹp a, Chị giúp em liên lạc với bác sĩ."
Chị Đồng Đồng đối với kết luận của tôi vẫn canh cánh trong lòng, vì vậy hung hăng mắng: "Cút!"
Lời đồn rất nhanh liền được Doãn đạo diễn đích thân đính chính. Ông gọi mấy diễn viên chính chúng tôi ra ngoài tụ tụ họp một chút, sau đó nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Bàn về kĩ năng diễn xuất cùng tuổi tác, đúng là Chu Duệ Vũ thích hợp làm nữ chính hơn tôi, Doan đạo diễn cũng tính toán để cho Chu Duệ Vũ đảm nhận vai nữ chính. Nhưng Chung Dịch An nói mấy câu, liền khiến ông thay đổi chủ ý.
Hắn không phải nói cái gì tốt đẹp về tôi, chẳng qua là rất bình tĩnh phát biểu một sự thật: "Bọng mắt của Nhan tiểu thư lớn hơn Chu tiểu thư."
"Muốn có bọng mắt thì hóa trang cũng có thể hóa ra mà."
" Chủ đề của《 Dục Sắc 》 là chân thật. Cho nên điều chúng ta cần chính là chân thật, cho dù chỉ là bọng mắt cũng muốn là thật."
Tôi điên rồi. . . . . . Tôi hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề khiến tôi khổ não bấy lâu nay là bọng mắt bây giờ lại giúp tôi!
Bất kể nói thế nào, thì Chung Dịch An cũng đã giúp tôi. Vì vậy lúc ăn cơm, tôi mềm mại giơ ly rượu lên hướng hắn ngỏ ý cảm ơn.
Chung Dịch An phối hợp cũng uống một ngụm rượu trong chén, đột nhiên lại gần, nhỏ giọng nói: "Một ly rượu, có phải rất không có thành ý hay không?"
Ta híp mắt một cái, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh nghĩ xem muốn thứ gì?"
Hắn đưa tới một tấm thẻ.
Là thẻ Công Hành, thẻ Nông Hành, hay là thẻ China Contruction Bank?
Tôi trông thấy thẻ đại não liền trống rỗng, vội vàng nhận lấy. Mở ra nhìn, lại là —— thẻ mở cửa phòng!
Trước mặt mọi người, hắn muốn làm cái gì!
Tôi đang muốn giận, lại nghe hắn cười ha ha nói: "Áo khoác của tôi để ở trong phòng rồi, người đại diện xin nghỉ, trợ lý thì ở trong phòng vệ sinh hơn một canh giờ, không yên tâm nhờ người khác, liền phiền hà Nhan tiểu thư đi lấy giúp."
. . . . . .
Tôi cảm thấy, tôi hoàn toàn là bị hắn đùa giỡn.
Không phải là cái loại đùa giỡ trai gái, mà hình như hắn rất hưởng thụ dáng vẻ mất mặt của tôi, suy nghĩ biện pháp để cho tôi tự cảm thấy mất thể diện.
Nhưng mà, nếu như Chung Dịch An không bảo tôi đi lấy áo khoác cho anh ta, thì tôi cũng không biết được Chu Duệ Vũ ghê tởm như thế nào.
Tổ kịch bao trọn tầng một, phòng của hắn ở tầng hai, cũng không tính là cao, vì vậy tôi không đi thang máy mà định đi bộ lên. Vừa mới bước lên bậc thang thứ hai, tôi bỗng nhiên muốn đi tiểu. Vì vậy tôi dáo dác tìm nhà vệ sinh, sau đó cắm đầu chui vào trong, ngồi xổm xuống.
Lúc tôi đang trút bầu tâm sự, thì phòng bên cạnh có người xả nước rồi đi ra bên ngoài, vừa rửa tay vừa gọi điện thoại, cười đến dâm tà: "Dám giành chỗ ngồi của tôi sao? Tôi lập tức sẽ làm cho cô ta đẹp mặt!"
Nữ nhân xấu xa vừa rửa tay vừa gọi điện thoại này chính là Chu Duệ Vũ.
Cô ta không nghĩ tới trong tổ kịch cũng sẽ có người nào khác đi vệ sinh, vì vậy lời nói rất ngông cuồng, hoàn toàn không thấy bộ dáng khéo lếo thường ngày.
Tôi rất ghét những người dối trá như vậy, thật muốn xông ra tát cho cô ta hai bạt tay. Đáng tiếc chờ tôi giải quyết xong đi ra khỏi toilet thì đã không thấy người đâu nữa.
Tôi tỉnh táo lại, bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc đó tôi đã không tát cho cô ta hai bạt tai, bằng không sau này ở công ty sẽ rất bất tiện nha? Cát Ưu thúc thúc nói thật hay: "Giết người giết tâm a" !
Vì vậy sau khi lấy áo khoác mà Chung Dịch An bảo xong, sắc mặt tôi như bình thường trở lại phòng ăn, đang lúc muốn ngồi xuống, Chung Dịch An chợt đưa cánh tay ra ngăn cản tôi.
Hắn dùng cánh tay, ngăn lại cái mông của tôi!
Tôi cả kinh nói không ra lời, nhưng hắn lại khí định thần nhàn nhìn chỗ ngồi của tôi chép miệng ba cái, giọng nói biếng nhác: " Đưa áo cho tôi trước đã."
Tôi theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới, mới phát hiện trên ghế đỏ thấm đẫm vang rượu cùng màu! Ta mặc chính là tiểu lễ phục màu trắng, nếu như cứ ngồi xuống như vậy sẽ rất mất mặt.
Tôi đột nhiên rất muốn cười. Đây chính là điều mà Chu Duệ Vũ nói muốn cho tôi đẹp mặt sao? Thật xin lỗi, muốn khi dễ tôi, còn không có dễ dàng như vậy.
Tôi đứng dậy, hướng về phía Chu Duệ Vũ cùng Trương Xán Xán cười nói: "Ba người chúng ta cùng nhau vào công ty cũng là duyên phận, nào, chúng ta uống chung một ly nhé?"
Chu Duệ Vũ thấy tôi không ngồi xuống, thần sắc mơ hồ có chút nóng nảy, nhưng cũng không thể làm gì.
Lúc ba ly rượu chạm vào nhau, tay của tôi lệch ra một chút, liền đem rượu của Chu Duệ Vũ đổ vào người Trương Xán Xán. Ly rượu của cô ta cũng tương đối đầy, hơn nữa tay cầm lý rượu khá lỏng, sau khi đụng vào ly của tôi thì liền khiến cho Trương Xán Xán một thân ướt đẫm.
Tôi để ly rượu xuống, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người ẩu đả.
Nữ phụ chính là nữ phụ, nữ phụ vĩnh viễn đều bị dùng để diễn xiếc.
Chiều nay sau khi nhận