XtGem Forum catalog
Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323852

Bình chọn: 10.00/10/385 lượt.

u nồng nhiệt.

Có bao nhiêu nồng nhiệt đây? Nhìn tên phim liền biết. Mặc dù biết tên phim chỉ là một phần, nhưng bộ phim này khoe da thịt đúng là không ít.

Tôi ban đầu còn cảm thấy khó hiểu, nếu công ty muốn tôi đi theo hình mẫu cô gái ngây thơ, đó không phải cũng là hình mẫu của Thanh Huỳnh sao?

Xem xong kịch bản tôi mới hiểu. Thanh Huỳnh là một cô gái như vậy: cô là một cô gái ngây thơ trong sáng, nhưng cũng có lực hấp dẫn trí mạng. Tựa như kiệt tác nghệ thuật kinh điển Trung Tây, một cô gái vừa ngây thơ vừa nhiệt tình làm cho người khác có cảm giác vô cùng chân thật.

Thanh Huỳnh thích nhất màu đỏ, cái màu sắc vô cùng nóng bỏng.

Mặc dù trước kia tôi không thích màu đỏ cho lắm, nhưng vì lần thử vai này, ngón tay của tôi giờ cũng được sơn màu đỏ, không nghĩ tới lại kinh ngạc vui mừng. Tôi phát hiện —— thì ra là, tôi cũng có thể giống con gái như vậy.

Tôi thông qua màu sắc nóng bỏng này, cảm nhận được tình yêu dưới ngòi bút của biên kịch là một tình yêu vô cùng mãnh liệt. Điều này làm cho tôi cảm thấy rất hưng phấn.

Đây là một kịch bản rất hay. Tôi biết trình độ của tôi thua xa biên kịch này. Bất quá điều này cũng làm cho tôi sinh ra một cỗ nhiệt huyết: nhất định phải lấy được vai diễn này! Tôi không viết được nó, nhưng tôi có thể nỗ lực tái hiện nó.

Ngày thử vai, thật ra thì tôi rất hồi hộp.

Tôi chợt nhớ tới giọng điệu chắc chắn của Kỷ Gia Khiêm khi nói tôi thích hợp đóng vai này. Tôi rất ngạc nhiên hắn thật sự là bởi vì "Thiên vị" tôi nên mới nói như vậy, hay sự thật chính là như vậy. Vì vậy nói, não của tôi hôm qua bị chập mạch, thiểu não hỏi hắn.

Hắn từ từ đáp: "Ở chỗ này, qui tắc tôi lập ra chính là công bằng không giả dối. Nhưng Nhan Mạch Hàm, em không giống vậy. Lần này tôi sẽ không giúp em, nhưng tôi tin tưởng em."

Hắn nói, em không giống vậy.

Tôi giống rất nhiều người khác, thích người ta khen tôi cùng người khác không giống nhau, điều kiện tiên quyết là không suy nghĩ sâu xa xem hắn đang khen người hay đang mắng chửi người.

Tôi đứng ở một bên, tức giận nhìn Chu Duệ Vũ mặc trên người bộ đồng phục nữ sinh cấp 3 dáng vẻ "tuổi trẻ ngông cuồng".

Thành thật mà nói, dáng dấp Chu Duệ Vũ không tệ kĩ thuật diễn xuất cũng rất chân thật, nhưng cô ta đem nhân vật diễn quá tinh tế. Cô ta vống không có chân chính nhập tâm vào nhân vật trong kịch bản.

Cô ta đang dùng kỹ xảo diễn xuất chứ không phải dụng tâm.

Tôi cởi quần jean xuống, thay vào quần thể thao ngắn. Trên người chỉ mặc một cái áo lót nhỏ.

Trương Xán Xán ở sau lưng tôi cười lạnh: "Nhanh như vậy đã lột hết trước ống kính rồi sao?"

Tôi mặc thêm cái áo choàng, đem cái mũ đỏ đội nghiêng lên mái tóc xõa dài, sau đó mỉm cười đi vào hậu trường cùng Chu Duệ Vũ.

Cô ta có đầy đủ tự tin, nhưng tôi không có. Tô là loại không có tiền đồ, trước kia cảm thấy Kỷ Gia Khiêm có thể giúp tôi, vẫn cảm thấy thắng hai người đó là chuyện đương nhiên. Nhưng hiện tại, hết thảy đều bất đồng.

Tôi rất sợ.

Hắn nói hắn sẽ không giúp tôi. Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi muốn diễn cảnh Thanh Huỳnh bị La Dĩ Huân bao nuôi tại biệt thự. Cô gái này lột xác thành một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, để cho La Dĩ Huân mê luyến cô, trong đó bao gồm cả thân thể cô.

Dưới sự thỉnh cầu của cô La Dĩ Huân đồng ý để cho cô chụp hình. Thanh Huỳnh là sự đan xen giữa một cô thiếu nữ ngây thơ và một người phụ nữ trưởng thành, bày ra bất đồng tư thế, trong miệng nói ra những lời tâm tình mê người. Vẻ mặt ngây thơ của cô để cho người ta mê luyến.

Tôi nhớ tới 《 Lolita 》 cùng 《 người tình 》, trong lòng chợt sinh ra một loại đồng cảm kỳ lạ với nhân vật này.

Tôi đem dây nịt ngực đổi thành trong suốt, đem áo choàng che kín thân thể hơn một chút. Doãn đạo diễn là một người vô cùng chuyên nghiệp, hắn cũng hiểu dụng ý của tôi. Trang phục như vậy chỉ cần dựng phim thật tốt, xem trên màn hình sẽ cho người khác cảm nhận trọn vẹn hơn. Ảo giác trắng trợn.

Chu Duệ Vũ nhìn động tác của tôi, nụ cười sáng rỡ: "U, nhìn cách ăn mặc của chị Khinh Hàm, nếu như em là đạo diễn em cũng sẽ chọn chị nha."

Tôi đang khẩn trương, không có thì giờ để ý cô ta, cứ coi như là cô ta đang khen vóc dáng của tôi đẹp đi.

Trong lòng thấp thỏm, tôi chậm rãi đi lên sân khấu, hướng Doãn đạo diễn nói rõ phần diễn của tôi: "Doãn đạo diễn, tôi. . . . . ."

Chữ "tôi" vừa nói xong thì phía dưới liền cười nghiêng ngả.

Tôi cái gì chứ? ! Tôi thật muốn một cái tát đập chết mình!

Tôi đây không có tiền đồ, không có kiến thức không có can đảm đồ không biết suy nghĩ, bởi vì khẩn trương thái quá, cho nên đem"Doãn đạo diễn" nói thành "Âm Đạo viêm" ! Cũng may Doãn đạo diễn là một người rất có tư cách, ông chỉ im lặng quay đầu phun ra mấy lít máu, sau đó quay lại mặt đầy tơ máu nhìn tôi nói: "Tôi đại khái có thể hiểu được ý của cô, cứ đọc lời kịch là được rồi."

Bởi vì do nội bộ công ty tuyển chọn, nên Doãn đạo diễn để cho chúng tôi tự do lựa chọn một đoạn để diễn, dù sao ông cũng xem qua kịch bản rất nhiều lần rồi.

Đoạn Chu Duệ Vũ chọn là tập thứ 3 cảnh Thanh Huỳnh ở trường học cãi nhau ầm ĩ với một số bạn học cùng lớp, do Kỷ