
cũng không chạm vào được.
Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng dường như lại cách xa tận chân trời.
“Tất cả đều sẽ tốt thôi.” Tôi nói.
Tâm trạng của Giang Nam dần dần ổn định, theo sự gợi ý của tôi, chị ấy tiến đến gần Giang Dương, nức nở nói, “Công ty của ba đã vượt qua khủng hoảng rồi, mẹ cũng khỏe hơn lúc đầu nhiều rồi, không còn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt nữa, chỉ là nếu thỉnh thoảng nhắc đến em thì mọi người vẫn còn kìm lòng không được mà rơi nước mắt. Điều khiến cho ba mẹ không thể quên được đó chính là lý do tự sát của em, mọi người đều từng cho rằng em vì chuyện của Viên Lễ và thằng nhóc Trần gia nhà kế bên, nhưng những lời của Tiểu Đạo đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của chị.”
Giang Nam cười với Giang Dương, mặc dù chị ấy nhìn không thấy được anh ta, “Quên rồi cũng chẳng sao, cố gắng nhớ lại là được rồi, thật sự nghĩ không ra thì vẫn còn có chị và Tiểu Đạo ở đây. Sau này mỗi ngày chị đều sẽ đến trường học để thăm em, cho đến ngày em tìm ra được lý do tự sát của mình rồi yên tâm đi đầu thai, lúc đó chị cũng sẽ tự mình đưa tiễn em.”
“... ... Ừm.” Giang Dương cười lên, giống như tấm hình trắng đen treo trong phòng khách nhà họ, khóe miệng khẽ cong lên, giống một nụ cười đểu, lại giống như nụ cười phát ra từ nội tâm, mang theo sự ấm áp.
Tôi cũng cười theo.
Tất thảy đều sẽ tốt thôi.
Người đã chết sẽ yên tâm đầu thai, người còn sống sẽ quý trọng hiện tại.
Điều tiên quyết là, nếu như ngày hôm sau tôi không vô ý đi qua phòng làm việc của thầy Lý, nghe thấy cuộc đối thoại của Giang Nam và thầy Lý.
“Tôi đã đáp ứng em Tiền Tiểu Đạo, nếu như Giang Dương không vào phòng học của chúng tôi thì sẽ nương tay cho cậu ta.” Giọng của thầy Lý.
“Đây là sự tự giác của một người mang thân phận thầy giáo như thầy sao? Mặc kệ một hồn ma nhảy lầu tự sát đi dạo quanh tại trường học? Làm sao mà thầy biết nó không đi làm hại những học sinh khác ngoài Tiền Tiểu Đạo?” Giọng của Giang Nam.
“Cái này... ... ... ...”
“Giang Dương là em trai của em, em là người có tư cách nhất để cầu xin thầy diệt trừ nó. Cho dù hồn phi phách tán thì cũng hơn là làm cái loại cô hồn dã quỷ này.”
Tôi giật lùi mấy bước, bị bức tường lạnh như băng ở sau lưng ngăn lại.
________ Sau này mỗi ngày chị đều sẽ tới thăm em, cho đến ngày em tìm ra được lý do tự sát, yên tâm đi đầu thai, lúc đó chị cũng sẽ tự mình đưa tiễn em.
Cho đến ngày em đầu thai, chị sẽ tự mình đưa tiễn em.
Tự mình, đưa tiễn.
Hết chương 6
Mấy phút trước khi Giang Dương nhảy lầu, tôi nói với nó qua điện thoại: Cầu xin mày, đi chết đi.
Chúng tôi từng là chị em vô cùng thân thiết khắng khít.
Đương nhiên, chỉ là trông có vẻ thân thiết khắng khít thôi.
Giây phút khi nó mới chào đời, trong mắt ba mẹ, tôi đã bị mất đi ý nghĩa của sự tồn tại.
Một trái tim, có thể chia ra làm hai phần hay vài phần, nhưng chẳng thể nào chia được đều tăm tắp.
Những bậc cha mẹ có từ hai đứa con trở lên, chẳng thể nào cho mấy đứa con được sự quan tâm và yêu thương ngang bằng nhau.
Cho dù họ ngụy trang thật tốt, chôn chặt tận sâu trong tim, thì sự thiên vị vẫn vô ý mà thấm ra ngoài.
Ví dụ như khi ba mẹ đến trường đón chúng tôi, đứa đầu tiên được dắt tay đều là Giang Dương, sau đó bàn tay kia mới đưa về phía tôi.
Ví dụ như khi có kết quả thi cử, ba mẹ đều chỉ chăm chăm mà an ủi cái đứa có thành tích đếm từ dưới lên là Giang Dương, “Lần sau cố gắng là được”, còn cái đứa thi được hạng nhất tôi đây thì chỉ đứng một bên, chẳng ai đoái hoài.
Ví dụ như lúc tôi và Giang Dương cùng giành nhau một món đồ chơi hay cái điều khiển TV, ba mẹ đều đương nhiên mà ra lệnh cho tôi nhường cho nó.
Làm chị gái thì phải nhường cho em trai. ______ Đây là lời kịch kinh điển nhất thế giới của bậc làm cha mẹ.
Vậy thì tôi nhường.
Từ khi còn bé xíu, cho tới tận khi lớn khôn.
Mặc dù sự chán ghét và bất mãn trong lòng tôi đã nhiều đến mức sắp tràn ra khỏi lồng ngực rồi, nhưng tôi vẫn tận sức sắm trọn cái vai con ngoan chị tốt.
Bởi vì cái nhà này rất có tiền.
Công ty mà ba tôi kinh doanh càng ngày càng lớn mạnh, tiền tiêu vặt của chúng tôi cũng dần dần nhiều lên, tôi không cần phải giành máy tính, quà vặt, điều khiên từ xa với Giang Dương nữa, không cần phải tranh giành bất kỳ thứ gì với nó nữa. Thứ mà nó có, tôi cũng có.
Tiền bạc có thể hoàn toàn làm thỏa mãn lòng hư vinh của tôi.
Mặc chiếc váy thướt tha mềm mại như tiên nữ, vai đeo chiếc cặp sách hàng hiệu, đi ở trong sân trường, đón nhận ánh mắt hau háu của đám nam sinh, khiến cho tôi cảm thấy rằng mình vẫn còn đang sống.
Tôi không phải là đứa con gái bé nhỏ đáng thương luôn bị lờ đi và luôn nhận lấy sự lạnh nhạt ở nhà kia.
Tôi cũng không phải là cái đứa chị gái đạo đức giả luôn nén nhịn giả vờ làm một người hiểu chuyện.
Cho đến khi ba tôi tuyên bố với cả nhà rằng công ty sắp bị phá sản.
Vì vấn đề tài chính, ba tôi thậm chí còn bị tạm giữ.
Váy đầm không còn, cặp sách không còn, đồ trang điểm không còn, máy vi tính cũng không còn, tất cả đều không còn nữa.
Tôi lại trở thành đứa bé gái đáng thương đó.
Tôi vốn tưởng rằng Giang Dương chỉ là một cậu ấm ng