XtGem Forum catalog
Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát

Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322472

Bình chọn: 8.5.00/10/247 lượt.

ây thơ, so với tôi chắc nó chỉ có suy sụp hơn thôi, thế nhưng cái đứa vừa tròn 18 tuổi kia lại nhẹ nhàng vỗ lên vai của mẹ, giống như một người đã trưởng thành, nhỏ giọng khuyên bà đừng khóc nữa.

Tại sao?!

Tại sao một đứa thường ngày vô tâm như nó mà lại có khả năng chịu đựng mạnh mẽ như thế?

Tại sao cái đứa nhỏ hơn tôi bốn tuổi kia lại hiểu chuyện hơn cả tôi?

Bởi vì từ khi nó chào đời, ba mẹ đã cho nó sự thương yêu và quan tâm vô hạn. Họ đã một lòng một dạ giáo dục nó, yêu chiều nó, khiến cho nó trở thành một người có nội tâm mạnh mẽ như bây giờ.

Còn tôi.

Cái đứa từ nhỏ đã bị lờ đi là tôi đây.

Lại trở thành một tên hề ích kỷ, hẹp hòi, yếu đuối.

Như vậy không công bằng!

Chẳng công bằng chút nào cả!

Tôi lảo đảo chạy đến quán bar tìm say. Buổi sớm ba giờ sáng, Giang Dương xuất hiện trước mặt tôi.

“Tự mình sa ngã như vậy có ích sao?” Nó bắt lấy cổ tay của tôi, lôi tôi ra khỏi quán bar.

“Mày biết mùi vị của phá sản là như thế nào sao?” Tôi vùng ra khỏi tay nó, “Phá sản, có nghĩa là mày không còn là cậu ấm nữa, bạn bè của mày sẽ chẳng còn cun cút theo sau mày, bạn gái của mày cũng chẳng cười ngọt như mía lùi với mày nữa. Chúng ta sẽ không còn nhà ở, chẳng còn cơm ăn, thậm chí còn phải bỏ cả học. Chỉ trong một đêm, chẳng còn gì cả.”

“Những thứ đó quan trọng đến vậy sao?” Giang Dương trầm giọng nói.

“Có phải mày muốn nói, chỉ cần người thân ở cùng nhau thì cửa ải khó khăn thế nào cũng sẽ vượt qua?” Tôi cười nhạo, “Đừng ngây thơ nữa! Những ngày tiếp theo, thứ chúng ta phải đối mặt chính là nỗi tuyệt vọng vô cùng tận! Nói không chừng có khi ba phải ngồi tù cả đời! Cho dù ba có may mắn ra được thì chỉ trong một đêm, từ tổng giám đốc biến thành một dân thường, ông ấy sẽ cảm thấy lạc lõng đến mức nào, ông ấy sẽ sa ngã, sẽ ném đồ đạt, sẽ tức giận. Còn người mẹ đang thời kỳ mãn kinh của chúng ta, bà sẽ rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày, nói không chừng bà còn có suy nghĩ coi thường mạng sống của bản thân nữa.”

“Không đâu.” Giang Dương mệt mỏi nói.

Ngay cả bản thân mình nó còn thuyết phục không nổi.

Tôi cầm lấy một chai rượu, dồn sức đập vỡ, sau đó tôi nắm lấy mảnh bình nhọn hoắc chĩa vào cổ tay mình, cười với nó, “Chết đi là xong, không cần phải chịu đựng nhiều áp lực như vậy nữa.”

Giang Dương phất một cái đánh bay mảnh miểng chai trong tay tôi, giọng điệu khẽ run rẩy, “Chị điên rồi à?”

Tôi ngồi bệt xuống đất, bưng mặt khóc nức nở.

Giang Dương ôm lấy tôi vào lòng, hạ giọng nói, “Đừng sợ, có em đây.”

Có em đây.

Có em đây.

_____ Chính tại vì có mày mà tao mới thành ra cái nông nỗi này đấy, sao mày cứ không chịu hiểu ra?

Dù rằng tôi đối với nó căm hận đến cùng cực, nhưng nó lại đối với đứa chị gái tôi đây trước sau chẳng hề thay đổi.

Những lúc tôi bị ba mẹ quên lãng trong một một xó xỉnh nào đó, nó lúc nào cũng có thể chạy đi tìm được tôi, đem hết tất cả sự khó chịu và lúng túng của tôi phơi bày ra cho tất cả mọi người thấy.

Tôi cố ý xào vỏ dưa hấu khó nuốt cho nó ăn, thế mà nó lại có thể ăn một cách ngon lành, còn giơ ngón tay cái lên khen ngon nức nở.

Lúc tôi quen người bạn trai đầu tiên, trong mắt nó thế mà lại toát ra vẻ đau buồn, tức tối hỏi tôi rằng nó có chỗ nào không bằng cái tên được gọi là bạn trai kia.

Thậm chí ngay cả người bạn gái sau này mà nó quen, trên người con bé đều có bóng dáng của tôi.

Đứa em trai đơn thuần ngu ngốc như vậy, khi nhìn thấy người chị gái thương yêu của mình suy sụp đến nỗi lấy miểng chai tự sát, trong lòng khẳng định sẽ kích động lắm.

Thật ra thì tôi cũng chẳng suy sụp đến mức đó.

Tiền bạc đúng là thỏa mãn được lòng hư vinh của tôi, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là vật ngoài thân.

Tùy tiện kiếm một người bạn trai có tiền là có thể giải quyết hết thảy mọi phiền não, tôi vốn chẳng cần phải lo phiền vì chuyện gì cả.

Chỉ là nhân cơ hội này kích động Giang Dương một chút thôi.

Chỉ là một cơ hội nho nhỏ.

Nghe xong những lời nói giả vờ đau khổ tuyệt vọng của tôi, mỗi khi nó nhìn thấy người cha cam chịu trong trại tạm giam, nhìn thấy người mẹ tiều tụy mỗi ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt, lại còn phải đề phòng người chị gái coi nhẹ mạng sống của bản thân mà tự sát, thì cho dù nội tâm của nó có mạnh mẽ hơn, e rằng cũng chẳng chịu đựng nổi áp lực nhường này.

Nhất là sau khi trải qua chuyện cả Viên Lễ và Trần Hoa Sam cùng nhau phản bội nó.

Nhưng nó vẫn cứ vô tâm như thường. Lúc ăn cơm, nó còn kể mấy câu nói đùa chán ngắt để cố gắng chọc cho mẹ cười, nó tranh làm việc nhà giúp mẹ để chia sẻ áp lực với bà, thậm chí nó còn giấu mẹ len lén ra ngoài kiếm việc làm thêm.

Còn đứa suốt ngày chỉ biết ăn ngủ rồi lên mạng tôi đây, toàn bị bà mắng là thứ hàng lỗ vốn.

Nếu như nó không phải là em trai của tôi thì tốt biết mấy!

Nếu như nó không phải là em trai của tôi, tôi nhất định sẽ không giống như bây giờ, trong lòng luôn mang sự đố kỵ với nó, nói không chừng còn cảm thấy nó là một đứa trẻ tốt.

Mà chính vì nó là một đứa trẻ tốt cho nên mới khiến cho tôi càng tăng thêm vẻ u sầu và hèn mọn đến vậy.

Chỉ cần nó tồn tại thêm một ngày, tôi sẽ vĩnh viễn sống trong bóng tối mãi m