
Người khác nhìn Hà Tiểu Quân đều cảm
thấy chuyện tình của cô thật đẹp, không ai ngờ rằng sự thực đó lại là một thiên
tình sử đầy máu và nước mắt của cô gái bất hạnh.
1
Hà Tiểu Quân là một cô gái Giang Nam xinh
đẹp, mặt mày thanh tú, vóc dáng mảnh mai, da dẻ trắng trẻo, dịu dàng đáng yêu
như chiếc kẹo bông trắng ngần.
Thế nên từ nhỏ tới lớn luôn có rất nhiều chàng trai
theo đuổi cô.
Chỉ là điều kiện mẹ cô đưa ra quá hà khắc nên hầu hết
mọi người chưa kịp bay tới đã phải gãy cánh bỏ về dưới ánh mắt sắc sảo của bà.
Hồi học cấp hai, một cậu bạn đạp xe đưa cô về nhà đã
bị mẹ cô mắng cho một trận. Hồi học cấp ba, bạn bè gọi cho mẹ cô mười bảy, mười
tám cuộc điện thoại mới xin được cho cô đi chơi nhưng phải về nhà trước chín
giờ tối. Hồi học đại học thì càng khó khăn hơn, mãi cô mới có được một chút tự
do nảy nở tình cảm với Đồng Hệ Hệ. Tình cảm mới chớm nở như ngọn cỏ lay động
trước cơn gió nhẹ, thậm chí họ còn chưa kịp dắt tay nhau thì đã bị mẹ cô một
tay dập tắt. Lý do cụ thể là vì gia cảnh cậu ấy quá thấp kém.
Thực ra điều kiện nhà Tiểu Quân cũng chẳng có gì, cũng
hết sức bình thường thôi. Tuy sống ở một trong những trung tâm tốt nhất ở
Thượng Hải nhưng đó là ngôi nhà tập thể ba tầng cũ kĩ nhất, là di sản văn hóa
những năm ba mươi của thế kỷ trước. Nói cho dễ nghe thì bảo đó là di tích lịch
sử được bảo tồn. Thực ra, bên trong đã thủng lỗ chỗ khắp nơi. Một khu nhà mà có
tới bảy mươi hai hộ gia đình. Bếp than nằm dọc hành lang. Mỗi khi đến giờ nấu
cơm thì nhà nhà đều tập trung lại với nhau, ăn gì thì đều bày ra trước mắt mọi
người.
Nhưng gia đình cô lại là hậu duệ của chủ nhân đầu tiên
trong khu nhà này. Không hiểu tại sao trước giải phóng, ông ngoại cô lại không
đi cùng những người khác mà một mình ở lại trải qua chín chín tám mốt khổ nạn.
Trong đó còn có cả viêc bị đi cải tạo. Khi ông ngoại cô tay không trở về thì
lại có thể ngẩng cao đầu sống ở khu nhà đó. Có điều những thứ ông lấy lại được
chỉ là một nửa căn hộ quay về hướng Tây Bắc, mở cửa sổ ra là nhìn thấy những
giá phơi quần áo giăng ngang giăng dọc, phơi đầy chăn đệm, ga giường của mười
mấy hộ. Vườn hoa nhỏ xanh tươi chỉ còn là ký ức, đến cả một chút dấu ấn về cuộc
sống phú quý của mẹ cô cũng tan theo mây khói.
Có lẽ vì vậy mà cảm giác của mẹ về cuộc sống ngày càng
mâu thuẫn. Một tiểu thư đài các đáng lẽ phải được hưởng cuộc sống thượng lưu
sau khung cửa sổ chạm khắc hoa, ngăn bởi tấm rèm lụa trắng suốt đời mới đúng.
Vậy mà cuối cùng, bà lại thành một người phụ nữ bình thường bận rộn cả đời.
Điều đáng hận là chồng bà quá kém cỏi không thể cho bà sống những ngày tháng
tốt đẹp mà đáng ra bà phải được hưởng.
May mà bà còn có một cô con gái. Số phận đã làm hỏng
mọi thứ nhưng cô con gái lại chính là tia hy vọng của bà. Người ta thường nói,
đàn bà đầu thai hai lần, một lần lúc sinh ra và một lần lúc lấy chồng. Chỉ cần
cô gái lấy được người chồng tốt thì cuộc sống của cả gia đình đều thay đổi.
Nhưng Tiểu Quân lại cho rằng suy nghĩ của mẹ mình là
phong kiến lạc hậu, không hợp lý chút nào. Tạm thời không nói đến chuyện thời
cấp hai, cấp ba, ai cũng biết yêu đương sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.
Nhưng tình cảm năm thứ nhất đại học cũng có thể được, dù sao tất cả cũng chỉ là
giai đoạn chớm nở. Một chàng trai bị mẹ cô làm cho khiếp sợ như con rùa rụt cổ
thì cũng không đáng để cô gửi gắm cuộc đời mình. Mâu thuẫn sâu sắc giữa cô và
mẹ xảy ra vào năm thứ hai đại học. Tất cả cũng là vì mối tình đó. Đến tận bây
giờ nghĩ lại, đó vẫn là những bài học tâm huyết khắc sâu trong trong lòng.
Đối phương là anh trai bạn học của cô, một chàng nghệ
sĩ điển hình. Toàn bộ cuộc sống là những sắc màu rực rỡ trên tấm vải vẽ màu
trắng và lúc nào cũng thoang thoảng hương dầu chuối. Anh ngâm thơ cho cô nghe ở
công xưởng mà anh thuê để ở. Khi trời mưa, với đôi mắt u buồn, anh cầm bút nhìn
cô thật lâu rồi nói:
- Tiểu Quân, tại sao anh không thể nào vẽ hình em được
nhỉ?
Bây giờ nghĩ lại, cô không thể không thừa nhận rằng cô
và anh ta ở bên nhau là điển hình của thời niên thiếu không biết gì, thực ra cô
vốn chưa từng gặp đàn ông.
Nhưng khi đó, cô cảm giác như mình đã yêu đến mức trời
long đất lở và mẹ cô cũng long trời lở đất luôn. Cô con gái mà bà đã vất vả
nuôi dưỡng khôn lớn, đặt biết bao hy vọng lại thích một người đàn ông như vậy.
Cú sốc này không đơn thuần chỉ như một cái gậy đánh vào đầu bà mà là một cái
chùy thì đúng hơn.
Lý do của Tiểu Quân rất đơn giản:
- Đã yêu là không nói đến điều kiện. Nghệ sĩ thì sao
chứ? Nghệ sĩ cũng có giá của họ. Anh ấy tài hoa. Chẳng qua là bây giờ mọi người
chưa phát hiện ra mà thôi. Con đã ưng anh ấy. Rồi có ngày, anh ấy sẽ tỏa sáng.
Bà Hà lập tức cười khẩy khinh thường:
- Nghệ sĩ ư? Loại người đó giỏi lắm thì chỉ được coi
là nghệ sĩ lưu manh, cả ngày chỉ biết vẽ vời nhưng thứ mà người ta xem rồi thì
không nuốt nổi cơm nữa. Cái này mà cũng có thể bán được tiền thì lợn cũng có
thể leo cây.
Tiểu Quân cũng đáp lại rất nhanh:
- Đó là nghệ thuật. Mẹ không hiểu thì đừng nói