e lên đã quét sạch mọi thứ của
cô, mãi mãi không thể quay lại.
Bức tường nhà hàng trong suốt, phong cảnh hai bên bờ
sông vẫn lung linh ánh đèn cả trên trời lẫn dưới đất.
Lòng cô bông vang lên một tiến sấm, thậm chí cô còn có
ý nghĩ nhảy lầu.
Ngày hôm sau, trong buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Quân
tất nhiên không có Chí Hào. Bà Hà truy hỏi con gái, không phải tối nay sẽ dành
cho họ điều bất ngờ sao? Điều bất ngờ đó đâu?
Bất ngờ ư? Cô không bị gục ngã vì cú sốc đó đã là tốt
lắm rồi. Cô và Chí Hào sẽ không thể ở bên nhau trọn đời. Khi thấy ánh mắt tràn
đầy hy vọng của bố mẹ mà Tiểu Quân chỉ muốn chạy tới ôm lấy họ mà khóc nhưng
cuối cùng đành phải cắn răng chịu đựng.
4
Tiểu Quân có cảm giác, nếu chuyện tình của mình mà
viết ra thì có lẽ sẽ trở thành một thiên tình đẫm máu và nước mắt, mang đầy ý
nghĩa hiện thực. Nếu là người khác, sau những cú sốc liên tiếp như vậy có lẽ đã
suy sụp rồi. Nhưng Tiểu Quân vẫn thể hiện sự mềm mại như chiếc kẹo bông mà
không mất đi độ dai vốn có. Có thể nói cô được thừa hưởng gene di truyền cứng
rắn từ bố. Nói cho dễ nghe thì là chủ nghĩa lạc quan, còn nói khó nghe thì là
chủ nghĩa lạc quan mù quáng. Sau mấy lần như vậy mà cuối cùng Tiểu Quân vẫn có
thể kiên cường đứng lên mỉm cười với cuộc sống, không bị nhấn chìm vào bóng đêm
của nỗi đau khổ.
Có điều một phần nguyên nhân rất lớn khiến Tiểu Quân
có thể mỉm cười với cuộc sống vẫn là Chí Hào.
Bữa ăn tối trước hôm sinh nhật hai mươi tư tuổi đương
nhiên là đã kết thúc không lấy gì làm vui vẻ. Cuối cùng, Tiểu Quân đứng lên cầm
ly rượu vang vẫn còn lưng chừng, đỏ tựa như máu tươi, hắt thẳng vào ngực Chí
Hào. Khi lao ra khỏi nhà hàng với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cô hoàn toàn
không có cảm giác hành động vừa rồi của mình giống một cảnh trong bộ phim Hồng
Kông hay Đài Loan. Đây là một trong mười nhà hàng cao cấp bậc nhất của Thượng
Hải. Khách khứa ra vào đều là những người ăn mặc lịch sự trang trọng. Tuy không
khí xung quanh vẫn yên lặng nhưng không có nghĩa là mọi người không hứng thú
gì, hoặc đã hiểu rõ hoặc còn lơ mơ nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ khiến
cho anh đang đứng trơ ra trước bàn ăn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Hương vị cuộc sống là vậy. Ai mà không thích chứng
kiến cảnh xung đột gay cấn chứ, tình tiết càng gay cấn càng tốt. Như vậy mới
đáng xem chứ. Tình huống cuối cùng không làm cho những vị khách thất vọng. Tiếc
là họ đã không nhìn thấy.
Tiểu Quân cắm đầu chạy đi, Chí Hạo cố sức cứu vãn. Anh
thực sự yêu Tiểu Quân. Một người đàn ông như anh thì muốn người con gái thế nào
mà chẳng được chứ? Nếu không phải có tình cảm thật lòng với cô thì anh và cô đã
không thể đi đến ngày hôm nay,nhưng theo truyền thống gia đình, anh mới chỉ là
đời thứ ba nên chuyện hôn nhân đều do bố mẹ quyết định.
Thực ra anh cũng chỉ mới biết chuyện đính hôn từ một
tháng trước. Khi trở về Mỹ trong lễ Giáng sinh đoàn tụ với gia đình, đây là lần
đầu tiên anh gặp Văn Tâm – vợ chưa cưới của mình. Tất nhiên cô ấy cũng là người
Trung Quốc. Bố cô ấy và gia đình anh rất thân thiết. Bố mẹ anh và bố mẹ cô ấy
nói chuyện với nhau lại rất hợp. Thậm chí từ chuyện hôn nhân, họ đã vạch ra một
kế hoạch hợp tác làm ăn. Cũng có người hỏi ý kiến anh, hỏi khi nào anh sẽ kết
hôn?
Anh không hề ghét Văn Tâm. Cô ấy hai mươi lăm tuổi,
kém anh hai tuổi, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự. Văn Tâm và anh đã cùng uống rượu ở
quán bar. Không đợi anh mở miệng, cô ấy đã hỏi thẳng anh có bạn gái chưa? Nghe
xong câu trả lời của anh, cô ấy cầm ly rượu cười, nói không sao, cứ rong chơi
đã rồi hãy tính, lúc nào kết hôn cũng được.
Như vậy tức là cô ấy đã rong chơi rồi và có thể tiến
đến chuyện hôn nhân bất cứ lúc nào. Nhưng cô ấy cũng có thể đợi. Ít ra cô ấy
cũng không ép anh phải bước vào lễ đường ngay ngày mai.
Cô ấy đã thấu tình đạt lý như vậy, anh nghe xong mà
cảm thấy nhẹ bớt gánh nặng. Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh kết thúc, khi chia tay, anh
đã ôm lấy Văn Tâm coi như sự an ủi bố mẹ hai bên.
Quay về nhìn thấy Tiểu Quân mà lòng anh không khỏi cảm
thấy xấu hổ. Anh cũng đã nghĩ đến phản ứng kịch liệt của cô sau khi biết được
sự thật nhưng đối với chuyện tình cảm và phụ nữ, đàn ông luôn có tâm lý cộng
dồn. Đối với Chí Hào, tình yêu không phải là sự nghiệp, việc gì phải đắn đo suy
nghĩ từng bước, việc gì phải lãng phí thời gian lo lắng chuyện chưa xảy ra, cứ
đợi đến khi nào nó xảy ra rồi tính cũng không muộn.
Tiếc là ngày này đã đến thật. Anh phát hiện ra rằng,
sự việc xảy ra đã không cho anh có thời gian để suy nghĩ.
Tiểu Quân vô cùng kiên quyết. Sau bữa tối hôm đó, anh
đã nhiều lần thử liên lạc với cô, gửi tin nhắn cho cô nhưng đều không thấy trả
lời. Anh chắc chắn Tiểu Quân yêu mình. Trong lòng anh hiểu rất rõ, chỉ là tạm
thời cô không thể chấp nhận chuyện này nhưng rồi sự việc cũng sẽ có hướng giải
quyết. Nhưng theo thời gian, cuối cùng Chí Hào mới phát hiện ra rằng cô kiên
quyết đoạn tuyệt quan hệ như vậy là muốn thế giới quanh anh đều biến mất, mãi
mãi không gặp nữa.
Anh chưa từng nghĩ sẽ phải từ bỏ mối qua hệ
