Polaroid
Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323154

Bình chọn: 8.00/10/315 lượt.


mò. Nếu mẹ nhìn mà hiểu được thì người ta còn gọi gì là nghệ thuật nữa.

Câu nói này khiến bà Hà bị sốc ghê gớm. Nếu không phải

ông Hà hiểu vợ, lập tức bước tới ôm vai bà hết lời khuyên nhủ thì suýt nữa bà

đã cho cô con gái yêu một cái tát rồi.

- Mẹ không hiểu sao? Mẹ không hiểu sao? Con có biết

hồi mẹ còn nhỏ, nơi này treo đầy tranh chữ không? Mẹ chỉ cần nói ra những cái

tên ký trên tranh đó là đủ dọa cho tên lưu manh ấy chết khiếp. Mẹ không cần

biết đầu óc con đang nghĩ gì. Mẹ nói không cho phép là không cho phép. Con mà

còn dám gặp mặt nó thì đừng nhận người mẹ này nữa.

Năm đó, Tiểu Quân mười chín tuổi. vì tình yêu mà dòng

máu nóng trào dâng. Câu nói này đúng là như thêm dầu vào lửa. Kể từ đó, hai mẹ

con nhà họ Hà tiếp tục sống những ngày tháng chiến tranh bi thảm.

Bà Hà đích thân đến trường hủy bỏ quyền lợi được ở ký

túc xá và đưa cô về nhà. Tiểu Quân đã nhiều lần bỏ nhà đi để thể hiện quyết tâm

của mình. Theo như lời ông Hà nói, đó thực sự là cuộc chiến tranh thế giới lần

thứ ba diễn ra ở phạm vi nhỏ, trời đất u ám, gia đình không có nổi một ngày yên

bình. Nếu không phải cuối cùng, chàng nghệ sĩ của Tiểu Quân bỗng nhiên xảy ra

chuyện thì ông Hà cũng sắp có ý nghĩ bỏ nhà đi.

Thực ra, nguyên nhân của việc kết thúc thật buồn cười!

Trong một lần Tiểu Quân bỏ nhà đi, chàng nghệ sĩ cùng cô thề non hẹn biển kia

đã bị cô bắt gặp ở cùng với một cô nàng nghệ sĩ khác trong phòng mà cả hai đều

không có lấy một mảnh vải che thân. Hôm đó, trời mưa rất to, khi cô ướt sũng

đẩy cửa bước vào thì trong phòng không bật đèn. Ánh chớp lóe sáng trên bầu trời

đã chiếu rõ hai người đang quấn lấy nhau trước giá vẽ, bên cạnh còn vương đầy

màu và bút vẽ. Cảnh tượng đó thật đúng là rất nghệ thuật. “Tác phẩm nghệ thuật

này” vượt xa tất cả nhưng tác phẩm mà chàng họa sĩ đã hoàn thành.

Khi Tiểu Quân chạy về nhà, cô ôm chầm lấy mẹ khóc nức

nở. Bà Hà vừa cùng chồng ra ngoài tìm con gái về, người cũng ướt sũng nước mưa.

Bà ôm lấy con gái rồi cùng khóc. Trên mặt hai mẹ con, nước mắt và nước mưa hòa

với nhau làm một. Trừ lúc Tiểu Quânchào đời ra thì họ chưa từng hợp nhau đến

thế.

Rất lâu sau, mỗi khi nghĩ lại hôm đó, cô luôn cảm thấy

nước mắt của mẹ đã có ít nhiều mừng vui, thanh thản. Bởi vì từ đó về sau, những

ước mơ viển vông không thực tế về tình yêu của Tiểu Quân đều bị dập tắt. Mọi

thứ đều phải do mình cố gắng phấn đấu, con đường có được là do con người mở

lối.

Bà Hà rất hài lòng. Mặc dù mục tiêu cuối cùng mà bà

hướng tới vẫn chưa đạt được nhưng sớm muộn gì thì con gái bà cũng sẽ lấy một

người chồng giàu có.

2

Tiểu Quân lại không hề nghĩ như vậy.

Kết cục bi thảm của chuyện tình năm mười chín tuổi đó

khiến cô cảm thấy ngán ngẩm với tình yêu. Cô vùi đầu vào học và nhắm mắt làm

ngơ trước tất cả những người đàn ông theo đuổi cô cho dù họ có tiền hay không.

Tuy chàng nghệ sĩ không đem đến cho cô những tổn

thương về tâm lý đến mức không thể xóa bỏ nhưng rốt cuộc cảnh tượng dưới ánh

chớp trong đêm mưa hôm đó đã gây ám ảnh quá sâu sắc với cô. Ít ra từ đó về sau,

cô cũng nhìn tất cả các sinh vật nam tính bằng ánh mắt bất thường và từ chối

lại gần họ.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất, dù là vết thương thế

nào cũng có lúc liền sẹo. Khi Tiểu Quân chuẩn bị tốt nghiệp đại học, cuối cùng

một lần nữa tình yêu lại đến với cô, có một đối tượng mới hẹn hò.

Đối tượng chính là Phùng Chí Hào danh tiếng lẫy lừng.

Phùng Chí Hào, Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Phó

tổng giám đốc công ty BOL Trung Quốc, người có thế lực hùng hậu. Chưa đến ba

mươi tuổi mà đã có được chức vị này thì quả là tiền đồ vô cùng sáng lạn. Tuy

nhiên, nguyên nhân chính là vì công ty BOL này vốn là sản nghiệp của gia đình

anh. Một người đàn ông xuất sắc như vậy thì sao có thể không khiến cho các chị

em khao khát chứ?

Mỗi lần Đỗ Mỹ Mỹ, cô bạn cùng phòng và cũng là bạn

thân nhất của Tiểu Quân lúc đó, nhắc đến Phùng Chí Hào đều cường điệu đặt tay

lên ngực thở dài nói đến viễn cảnh tươi đẹp:

- Tiểu Quân, hôm đó thực sự là tớ không nên bị đau

bụng để rồi xổng mất con rùa vàng họ Phùng đó. Không nói nữa, sau này cậu phải

mời tớ ăn đêm để an ủi tâm hồn bị tổn thương của tớ đấy.

Tiểu Quân có thể quen biết Phùng Chí Hào đúng là phải

cảm ơn Mỹ Mỹ. Nửa đầu học kỳ một năm thứ tư đại học, khoa Quản trị kinh doanh

của Mỹ Mỹ có tổ chức một buổi nói chuyện và Phùng Chí Hào là khách mời đặc

biệt. Thầy cô đã phân cho Mỹ Mỹ phụ trách việc tiếp đón khách. Không ngờ, tối

hôm đó bệnh viêm dạ dày cấp tính của Mỹ Mỹ bỗng nhiên phát tác khiến cô đành

phải nhờ Tiểu Quân giúp mình và thế là cô quen anh.

Chí Hào tự mình lái xe đến, hoàn toàn không có cảnh

tiền hô hậu ủng kẻ

trước người sau. Khi cô vội vàng chạy đến hội trường thì gặp anh. Anh bước lên

phía trước đẩy cánh cửa kính nặng trịch giúp cô, sau đó còn vô cùng lịch sự

đứng ở cửa lớn đợi cô bước vào.

Vì quá vội vã nên Tiểu Quân không hề để ý thấy nét mặt

anh quen quen mà chỉ nói một tiếng cảm ơn. Không ngờ, anh lại bước theo cô ra

khỏi thang máy đến cửa lớn của hội trường. Đến lúc