
ư? Tiểu Quân tuyệt đối không tin. Anh đặt quyển thực đơn xuống nhìn cô: - Em không tin ư? Chúng ta đánh cược nhé. Sau bữa trưa, Tiểu Quân và Trần Khởi Trung đi thẳng ra siêu thị mua thức ăn rồi đi về căn hộ chung cư của anh. Hai người mới quen nhau chưa lâu. Họ cũng chỉ mới chính thức hẹn hò nhau được có mấy tuần. Cô không ngờ mình lại cùng anh về nhà như vậy. Cô cũng cảm thấy rất tự nhiên. Có thể là Khởi Trung đã tạo cho cô cảm giác an toàn. Một người đàn ông có thể tạo cho người con gái của mình một cảm giác an toàn như vậy thì không biết là nên hạnh phúc hay nên đau buồn đây? Nhà của Khởi Trung khá rộng lại ở trên tầng cao. Khu Kim Kiều không quá hỗn tạp, đều là người Trung Quốc ở. Anh mua căn hộ trên tầng sáu, mỗi cầu thang dành cho hai hộ. Khi lên nhà., Tiểu Quân còn hỏi anh: - Nhà ở đây đắt lắm hả anh? Anh lắc đầu. Khi anh nói giá nhà khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên. Tiểu Quân hít một hơi rồi nói: - Rẻ thế ư? Anh tiết kiệm được à? Anh cười: - May mà mua được lúc giá rẻ. Có điều lúc đó ở đây còn hoang vắng lắm. Ra đường chẳng có ai đâu. Cả tuần nhìn thấy chó còn nhiều hơn nhìn thấy người. Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi. Cô muốn nói bây giờ cũng không đông lắm nhưng thấy cũng không nhất thiết phải thẳng thắn như vậy nên cô đã kìm được. Thực ra, khi ở trong siêu thị, cô đã tin là Khởi Trung biết nấu ăn. Anh lựa chọn thức ăn rất khéo. Từ nhỏ, Tiểu Quân đã không phải vào bếp, cô cũng chưa đi mua thức ăn bao giờ nên trông thấy vậy, cô cảm thấy rất khâm phục và chỉ biết đi theo anh. Trong siêu thị rất đông người. Anh dừng lại trước quầy bán các loại thịt và hỏi: - Em thích ăn canh gì? - Canh bí đao xương sườn. – Từ nhỏ cô đã thích nhất là món này. Nói xong, cô chỉ tay. – Xương sườn ấy. Anh cười kéo tay cô về: - Đó là xương sườn bò. Xương sườn ở chỗ khác. Hơi lạnh phủ kín quầy bán thịt nhưng tay anh lại rất ấm áp, hoàn toàn đối lập. Cô vốn định rút tay về nhưng sau đó lại từ bỏ ý định và để cho anh tiếp tục dắt mình đi. Căn bếp nhà Khởi Trung cực kỳ sạch sẽ. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Đã vậy còn có cả một chiếc lò nướng. Cô thấy rất tò mò ngồi xuống nhìn ngắm kỹ rồi hỏi anh: - Anh làm bánh ga tô à? Anh lắc đầu, nghĩ ngợi rồi nói: - Nếu em muốn ăn thì anh cũng làm được. Cô là một người rất hảo ngọt nên nghe thấy thế, liền động lòng và nhiệt tình trả lời luôn. - Có. Em thích ăn. – Vừa xoay người, cô lại thấy trong góc bếp có một chiếc bình thủy tinh lớn đựng đầy mơ. Rượu trong bình đỏ sẫm óng ánh lấp lánh dưới ánh nắng. Cô tò mò bước tới, giơ tay chạm vào thành bình thủy tinh mát lạnh và hỏi: - Đây là cái gì vậy? Anh đang mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, nghe cô hỏi liền liếc nhìn và dịu dàng trả lời: - Rượu mơ đấy. Vẫn chưa được đâu. Phải đợi vài hôm nữa cơ. Cô bỗng chợt thấy ảo giác, rằng mình quay trở lại tối hôm đó. Mặt hồ dưới trăng sáng như bạc, sáng chói đến nỗi cô không thể nào mở mắt ra được. Không muốn cảm giác này quay trở lại, Tiểu Quân rụt mạnh tay ra khỏi bình, quay người không nhìn nó nữa. 2 Tài nấu ăn của Khởi Trung quả là rất giỏi nên Tiểu Quân rất thích. Sau này, cô thường đến đây ăn cơm mà không hề ngại đường xa. Cũng may là có tàu điện ngầm nên cũng không phiền phức lắm. Khởi Trung thường đưa cô về bằng tàu điện ngầm, vừa an toàn mà hai người lại còn có thể nói chuyện. Thi thoảng quá muộn, hết chuyến thì anh mới lái xe đưa cô về. Có lúc Tiểu Quân lấy làm lạ hỏi anh: - Có phải anh không thích lái xe không? Sao anh toàn đi tàu điện ngầm vậy? Khởi Trung thật thà nói: - Đây là xe của công ty. Hằng tháng đều có phát thẻ đổ xăng. Nếu đi quá thì sẽ phải tự bỏ tiền ra. Trong thành phố hay tắc đường, đi lại vừa tốn thời gian và phí xăng dầu. Đã vậy lúc đỗ xe lại còn phải tìm chỗ. Có thời gian và tiền, chúng ta ngồi trên xe ô tô làm gì, thà đi ăn một bữa cháo thịt hầm còn hơn. Tiểu Quân nghe xong phì cười. Cô nghĩ người đàn ông này quả là thực tế nên không hỏi thêm nhiều nữa. Hơn nữa, cô không hề ghét đi tàu điện ngầm. Tuy ngày nào cô cũng đi tàu nhưng hai người đi cùng nói chuyện vẫn khác xa một người ngồi thẫn thờ một mình. Khởi Trung nói rất đúng. Trước đây, Chí Hào đi đâu cũng lái xe. Có lúc hai người bị tắc đường phải ngồi trên xe đến bốn mươi phút, chẳng mua được thứ gì mà lại đói meo cả bụng. Có lúc thực tế cũng có cái hay của thực tế. Cô không phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng gì nên cũng quen với những chuyện như vậy. Từ phố Đông sang phố Tây đều phải đi qua sông Hoàng Phố. Tuy tàu điện ngầm chạy khá nhanh nhưng lần nào cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Có lần ra khỏi nhà Khởi Trung, Tiểu Quân ăn quá no nên sau đó đã ngủ thiếp đi. Anh nói mãi, nói mãi mà không thấy cô trả lời, cúi đầu xuống nhìn thì hóa ra cô đã nghiêng đầu tựa vào vai anh ngủ từ lúc nào khiến anh không nhịn được cười. Khi cô thức dậy thì tàu cũng sắp đến bến. Còn chưa mở mắt thì cô đã cảm thấy khóe mép mình ướt ướt. Biết là không hay, cô mở mắt quả nhiên vai áo sơ mi của anh có một mảng thấm. Vô cùng xấu hổ, mặt cô đỏ lựng như củi cháy dưới nắng mặt trời. Cô quay mặt đi thản nhiên, khăn giấy cũng không ích gì.