Pair of Vintage Old School Fru
Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326464

Bình chọn: 10.00/10/646 lượt.

điện thoại, nhìn lại số điện thoại!

Là Hoắc Doãn Văn đó?

Nhưng anh ấy làm sao biết cô mang thai?

Không, anh ấy sẽ không biết!

Phản ứng đầu tiên của Nhan Như Y chính là anh căn bản sẽ không biết cô mang

thai, nhất định là anh ấy nghe người khác nói hươu nói vượn, hoặc là

muốn dằn mặt cô trước!

Cho nên, cô lập tức chối bỏ, nói."Không, tôi không có!"

Hoắc Doãn Văn thật muốn thông qua tín hiệu vô tuyến, một phát bắt được cô

gái này, đánh mạnh vào mông cô."Nhưng tôi nghe nói là có!"

"Nhất định là người kia nói bậy bạ, lừa gạt anh!" Nhan Như Y vội vàng nói!

Lúc này, cô lại vẫn nghĩ tới lừa gạt anh, Hoắc Doãn Văn nhịn không được cảm giác chua chát đang dâng lên làm nghẹt cứng mũi anh."Nhưng, chuyện này

đúng là tôi mới vừa nghe cô nói đấy!"

". . . . . ." Nhan Như Y ngây ngốc nhìn máy vi tính, trợn to hai mắt, nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình."Anh là ——"

Hoắc Doãn Văn vào giờ khắc công bố đáp án."Rất vui mừng, không sai, tôi chính là ‘Uncle’!"

"Cái gì?" Nhan Như Y không dám tin.

"Như Y, em hãy nghe anh nói, anh là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là, anh yêu em, anh không thể để em và đứa bé rời bỏ anh như vậy. Như Y,

chuyện công việc anh có cách để xử lý, em không nên tự mình gánh chịu.

Nếu như mà Hoắc Doãn Văn không có năng lực giải quyết tất cả, vậy cho dù cuối cùng anh trở thành nghèo rớt mồng tơi, hoặc trở thành tù nhân, đó

cũng là anh đáng phải chịu. Mà anh, cảm thấy tự anh còn có đủ năng lực

xử lý tất cả. Như Y, em hãy nghe anh nói, anh sẽ không kết hôn cùng Sở

Tinh Nhiễm. Em ở nhà chờ, anh sẽ đi đón em!"

"Doãn Văn ——" Nhan Như Y đã sớm lệ chảy đầy mặt!"Tốt, em chờ anh, em và con chờ anh. . . . . ."

Lúc này, đồng hồ thạch anh trên vách tường đã chỉ 14 điểm 28 phút. . . . . . .

Đang nói điện thoại, Nhan Như Y cảm thấy một hồi chấn động lay động, chân

đèn trên đỉnh đầu cũng lay động không bình thường, sách từ trên giá sách tự nhiên rơi xuống, bốn phía vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt không bình

thường.

Thân thể cô lắc lư đứng không vững, máy tính đặt vững vàng trên mặt bàn rớt mạnh xuống mặt đất.

Tín hiệu điện thoại cũng biến thành chập chờn, lời nói của Hoắc Doãn Văn đứt quãng. . . . . .

Nhan Như Y hoảng sợ nhìn bốn phía, vài phút sau lập tức hiểu."Động đất, động đất. . . . . ."

Đầu bên kia điện thoại, Hoắc Doãn Văn nghe tín hiệu đứt quãng, lập tức cảm thấy có vấn đề."Như Y, Như Y, chỗ của em thế nào?"

"Doãn Văn, Doãn Văn ——"

Hai người bọn họ cũng nghe không rõ đối phương nói gì, tuy nhiên cùng hướng về phía điện thoại kêu to ——

Nhan Như Y khẩn trương muốn trốn, nhưng tất cả quá nhanh, căn bản không còn

kịp nữa, cô cảm thấy thân thể mình giống như nghiêng về phía trước, tốc

độ tương đối mau, cô chỉ cố nắm thật chặt bàn đọc sách, mới không bay ra khỏi cửa sổ!

Rất nhiều đồ đạc bắt đầu nện xuống xunh quanh cô, trước mắt của cô một mảnh mờ mờ, cái gì cũng nhìn không rõ. . . . . .

. . . . . .

Bên kia, Hoắc Doãn Văn, không ngừng lặp đi lặp lại gọi vào điện thoại của

Nhan Như Y, nhưng vô luận anh gọi như thế nào đều không gọi được —— "Chuyện gì xảy ra? Điện thoại gọi như thế nào cũng không thông?"

Hoắc Doãn Văn tìm Trợ lý Triệu tới để anh gọi đến trường của Thầy giáo Nhan

cùng chính quyền địa phương, nhưng vô luận gọi cho ai, đều không gọi

được!

"Làm sao mà tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt? Cái gì điện

thoại cũng không gọi được?" Cái cảm giác không tốt thật càng ngày càng

đậm, Hoắc Doãn Văn hoảng hốt! Tâm trạng như lửa đốt.

Để điện

thoại xuống, trợ lý Triệu, không ngừng an ủi."Hoắc tổng, sẽ không có

chuyện gì, có lẽ là nơi bọn họ ở bị đứt đường truyền? Một lát nữa, tôi

sẽ gọi lại!"

Hoắc Doãn Văn ở trong phòng làm việc, bước chân qua

lại không ngừng, tâm phiền ý loạn lắc đầu. Sẽ không, sẽ không, nhất định không có việc gì đâu!

10 phút sau, tất cả Đài Truyền Hình,

radio, Internet trên dưới cả nước ùn ùn kéo đến đưa tin, truyền đi hình

ảnh động đất ở Tứ Xuyên ——

Giờ Bắc Kinh, ngày 12 tháng 5 năm

2008, 14 điểm 28 phút lẻ 4 giây, vùng Tứ Xuyên, Vấn Xuyên xảy ra động

đất cấp chín. Từng cơn địa chấn rung chuyển mạnh đột nhiên đánh úp, cả

vùng đất run rẩy, núi non bị xô lệch vị trí, cảnh hoàng tàn khắp nơi,

sinh ly tử biệt. . . . . .

Cơ hồ động đất trong nháy mắt, cả Vấn Xuyên cùng với mấy huyện thành gần đó biến mất, thương vong không cách nào đoán chừng!

Thảm trạng vì động đất thật thảm thiết đến khiến lòng người kinh sợ, không đành lòng nhìn tới!

Trên ti vi không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng động đất diễn ra hai mươi

mấy giây, từng ngôi nhà đổ sập xuống, nhiều người lần lượt bị chôn vùi

vào sâu trong lòng đất!

Anh bất lực nhìn một cách hoang mang vào

đống gạch đá đổ nát trước mặt mình. Ép buộc cho tầm mắt mình trở lại rõ

ràng hơn, không bị nước mắt làm mơ hồ!"Như Y, Như Y của anh, anh sẽ tới

đón em. Anh sẽ đến, mặc dù em trốn đi đâu, anh nhất định có thể tìm em!"

Giờ khắc này Hoắc Doãn Văn cái gì cũng không cần, công ty gì, cổ phần cái

gì, thậm chí hôn nhân cái gì, tất cả tất cả anh cũng không cần, anh muốn đi gặp Nhan Như Y, anh nhất định