XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322565

Bình chọn: 8.00/10/256 lượt.

thuê cho em một phòng ở trên lầu, em lên đó nghỉ ngơi đi" Anh lùi về phía sau mấy bước, móc khăn giấy ra chùi mạnh chỗ vừa bị cô hôn, sau đó vỗ tay một cái bỗng từ trong góc xuất hiện hai người đàn ông Tiểu Ốc chưa từng nhìn thấy.

Mộc Trạch Khải ra lệnh: "Các cậu đưa cô ta lên lầu, nhớ lúc đầu tôi nói gì chứ?"

"Nhớ". Hai hộ vệ gật đầu, thiếu gia giao cho bọn họ tìm một người đàn ông vất vào giường cùng với Kim tiểu thư, nhưng bọn họ không thể làm được nên chỉ định hù dọa cô một chút, đợi đến sáng ngày mai, thiếu gia lại tự mình dẫn người đi bắt kẻ thông dâm, như vậy thiếu gia sẽ không phải cùng Kim tiểu thư kết hôn và còn có thể đuổi Kim tiểu thư ra khỏi Mộc gia.

Mộc Trạch Khải gật đầu: "Đi đi"

Hai hộ vệ một trái một phải đi đến dìu cô: "Sàn nhà lạnh lắm, chúng tôi dìu cô lên phòng nghỉ ngơi".

Cô biết Mộc Trạch Khải không thích cô, nhưng có cần thiết phải biểu hiện rõ ràng như vậy không? Thật quá đau đớn!

Cô mượn rượu la lối om sòm, cố tình ngồi dưới đất không chịu đi, hai mắt hồng hồng đưa tay kéo áo Mộc Trạch Khải: "Em không đi được, anh bế em một cái sẽ chết à? Đưa em về phòng được không?”

Mộc Trạch Khải nhức đầu, ai có thể nói cho anh biết làm thế nào để đối phó với đứa trẻ ngổ ngáo cứng đầu này, anh lạnh nhạt cởi bỏ chiếc áo khoác đắt tiền của mình, mặc cho Tiểu Ốc lôi kéo nó: "Ngoan ngoãn tự mình về trước đi, tôi về sau".

"Không bế em em sẽ không đứng lên". Cô chu miệng.

Mộc Trạch Khải mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn cô, vô tình nói: "Tùy cô, mất thể diện là chuyện của cô".

Bế cô một cái sẽ chết sao? Cô biết anh không thích cô, cho nên cô đã rất chịu đựng tính tình của anh. Với anh, Tiểu Ốc luôn phải nhẫn nhịn cho tới hôm nay, cô còn phải nhịn như thế nào nữa?

Càng nghĩ càng uất ức, cô đẩy hai hộ vệ ra, tự mình vịn ghế đứng dậy, trừ Mộc Trạch Khải cô không muốn bất kì người đàn ông nào động vào mình, kể cả hộ vệ. Cô cố gắng đứng dậy, đôi mắt bi ai, tức giận chỉ vào mặt Mộc Trạch Khải mắng: "Kiều Kiều, tại sao anh không thích em? Dáng dấp em khó nhìn à? Hay anh đồng tính luyến ái, những cô gái trước đây chỉ là ngụy trang cho nên ngay cả tay của em cũng không chịu cầm, đúng không?"

Lời này vừa nói ra, mặt của Mộc Trạch Khải càng đen hơn!

Cô nhóc này nói chuyện mà không thèm suy nghĩ làm anh không thể chịu được: "Đừng làm rộn, tôi không muốn mất mặt. Cô cho rằng tôi thích cô nên mời cô uống rượu sao? Nhân lúc tôi còn chưa nổi nóng, cô hãy về phòng đi, nếu không tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa".

Có lẽ là quậy đủ rồi, kiệt sức. Cô hít sâu, bình tĩnh lại, cô không quan tâm đến thể diện của mình, nhưng quậy thêm sẽ làm mất thể hiện của anh, có lẽ buông tay là tốt nhất. Cô xòe tay ra, cười khúc khích: "Đưa cho em chìa khóa phòng, em tự đi lên."

"Không được, để bọn họ đưa cô lên". Anh không yên tâm, không muốn kế hoạch thất bại, nhỡ đâu cô say chạy lung tung không tìm được thì sao.

Tiểu Ốc nhào tới tìm chìa khóa trong túi áo anh. Hai hộ vệ định cản lại, cô giận dữ: "Cút! Kẻ nào dám cản, tôi đập chết". Cô chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái để ngủ một giấc say sưa, có chuyện gì sáng mai hãy nói.

"Tùy cô" Nhìn cô la lối om sòm trước mặt mọi người, Mộc Trạch Khải ngán ngẩm không muốn nói nữa, chỉ cần đi theo cô lên phòng là được. Dù sao phòng đã đặt rồi.

Cô vào thang máy, nhấn nút tầng 17, đầu choáng váng khó chịu, không đứng nổi phải ngồi xổm xuống, mắt mơ hồ. Khi đang cố vịn bờ tường đi ra thì có một người tốt bụng đỡ cô, Tiểu Ốc ngẩng đầu dụi mắt, nhìn người đàn ông thân thiện: "Cám ơn anh".

"Cám ơn tôi cái gì? Chắc cô chính là tiểu thư Đinh Na. Quả nhiên xinh đẹp. Mau đi theo tôi! Tổng giám đốc chúng tôi đã đợi cô lâu rồi". Người đàn ông vừa nói vừa dìu cô đi vào một gian phòng. Anh ta là thư kí, lẽ ra không phải làm việc này, nhưng tổng giám đốc đợi lâu sắp phát hỏa nên anh ta phải ra ngoài xem xét tình hình. Cũng may vị tiểu thư tổng giám đốc đợi vừa đến. Mà vị tiểu thư Đinh Na này cũng thiệt là, lại dám để cho tổng giám đốc bọn họ chờ lâu như vậy, ăn gan hùm sao, có ai không biết tổng giám đốc bọn họ nổi tiếng xếp hàng lão đại.

Tiểu Ốc gõ đầu mình một cái, có phải là cô nghe nhầm không, ai là tiểu thư Đinh Na. Cô là Tiểu Ốc mà. Cô vỗ vai người đàn ông hai cái: "Sao lại chờ rất lâu? Ai đang đợi tôi?"

Không có thời gian huyên thuyên cùng cô, tổng giám đốc giờ đã vô cùng tức giận. Nếu còn chưa đưa người tới, e rằng ngày mai khách sạn này sẽ bị phá hủy, cho nên người đàn ông chỉ phụ họa đôi câu: "Còn chờ cái gì? Đương nhiên là chờ cô tới ngủ"

Ngủ?

Cô nghiêm túc gật đầu: "Đúng là tôi đang rất muốn được ngủ".

Thật không biết xấu hổ.

Người đàn ông nghĩ, không phải nói bây giờ tiểu thư cao cấp rất kiêu ngạo hay sao. Xem ra phải thay đổi cách nhìn. Anh bỏ một tay đang đỡ Tiểu Ốc ra, gõ cửa một gian phòng: "Tổng giám đốc, tiểu thư Đinh Na tới". Đột nhiên bị thả ra làm Tiểu Ốc mất trọng tâm ngã về phía trước, đúng lúc cửa phòng mở ra nên cô ngã nhào vào lòng một người đàn ông khác. Thật may mắn, nếu không cô đã bị đập mặt vào cánh cửa.

"Cám ơn anh. Anh cũng thật là tốt" Tiểu Ốc không b