XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322572

Bình chọn: 9.5.00/10/257 lượt.

iểu, khi nào thì anh nảy sinh loại cảm giác gọi là đau lòng này? Anh ở trong hắc đạo từ bé nên đã sớm trở nên vô tình, chỉ có người vô tình, mới có thể làm vương giả, bởi vì sẽ không có nhược điểm. . . . . .

Đột nhiên trong đầu lóe lên chút ánh sáng, Tiểu Ốc điên cuồng nhìn anh qua nước mắt, trong lòng sợ hãi: "Tên khốn kiếp, mau đi ra".

Lữ Trị không phản ứng, đợi cô bình tĩnh lại mới lấy ngón tay lau nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc".

Tiểu Ốc tức giận cầm đồng hồ ném anh: "Cầm thú"

Sau đó. . . . . .

Cạch!

Rầm!

Choang!

Người ngoài cửa nghe thấy tiếng ném đồ đạc ầm ầm, một lúc sau thì im ắng. Có lẽ cô nhóc không còn sức để ném đồ nữa, hoặc có ai đó đã làm cô không còn sức để ném đồ nữa. Tóm lại, dù thế nào đi nữa, tối nay là một tối nồng cháy yêu đương. Anh ta lùi sau mấy bước, không muốn nghe lén nữa, đêm còn dài, nên về phòng nghỉ ngơi, thầm nghĩ: "Thật tốt, đã lâu không thấy tổng giám đốc mất khống chế, thật đúng là hoài niệm". Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì chạm mặt quản lý khách sạn, cất tiếng hỏi thăm: "Cậu đi đâu đấy?"

Quản lý khách sạn kia ngẩng đầu, mồ hôi ướt đẫm lưng, chủ động nhận lỗi: "Trương tiên sinh, rất xin lỗi. Đinh Na nói cô ấy không thể đến được đây vì bị kẹt xe, vì vậy chúng tôi có thể chọn cho Lữ Trị tiên sinh một vị tiểu thư khác được không? Để tỏ lòng thành, khách sạn chúng tôi sẽ miễn toàn bộ chi phí hôm nay".

Thư kí Trương tươi cười nói: "Cậu nhầm rồi. Cô ấy vừa vào phòng rồi".

Quản lý khách sạn kinh ngạc nhìn thư kí Trương, nghi ngờ hỏi lại: “Không thể nào Trương tiên sinh, mấy phút trước Đinh Na tiểu thư vừa điện thoại cho chúng tôi mà, xe cô ấy còn đang ở sườn núi cách đây rất xa chưa đi qua được".

"Hả? Nhưng đúng là vào phòng rồi. Là một cô gái rất đáng yêu, mặc áo phông rộng thùng thình, đúng không?" Thư kí Trương chỉ chỉ vào cánh cửa một gian phòng, chính anh đưa người vào phòng này mà.

Quản lý khách sạn vã mồ hôi như mưa, run rẩy ho khan hai tiếng, nói: "Trương tiên sinh, có lẽ ngài nhận nhầm người rồi? Đinh Na tiểu thư dáng dấp rất quyến rũ, tuyệt không đáng yêu".

"A" Vậy người vừa rồi là ai? Thư kí Trương dao động, mơ hồ phát hiện mình giống như đã gây họa ⊙﹏⊙! ! !

Quản lý khách sạn nóng nảy xem lại camera giám sát, sắc mặt bi thảm, suýt nữa cà lăm: "Trương tiên sinh, cô gái ngài vừa mới đưa vào chúng tôi chưa từng nhìn thấy. Có thể là khách của khách sạn".

Xong đời! Thư kí Trương và quản lí khách sạn nhìn nhau: "Nên làm gì bây giờ? Kéo nhầm người rồi"

Quản lý khách sạn rất muốn nói mình không liên quan, nhưng sự kiện này cũng là do khách sạn bọn họ thất trách, cúi đầu do dự nói: "Hay là bây giờ đến gõ cửa, giải thích hiểu lầm này"

"Gõ cái đầu cậu, đoán chừng cũng đã xong việc rồi". Mặt thư kí Trương như đưa đám, bởi vì anh ta không cẩn thận hại một cô gái vô tội. Sáng sớm ngày mai anh sẽ phải giải thích với cô gái kia, nếu cô gái đó muốn đưa anh đến đồn cảnh sát anh cũng chấp nhận.

"A" Quản lí khách sạn vừa nghe thấy sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"Thế này vậy! Chuyện này cậu giả vờ như không biết, đừng bao giờ nói ra, không tốt cho cô gái đó, ngày mai tôi sẽ tự giải quyết".

"Vâng". Không liên quan đến mình, cầu còn không được.

"Ai…" Thư kí Trương thở dài, về phòng mình ngủ, có lẽ ngày mai anh sẽ phải ngủ trong tù.

Tiểu Ốc nằm cạnh Lữ Trị ngủ một mạch đến khi trời tờ mờ sáng mới tỉnh dậy. Cô dụi mắt nhìn người đang nằm bên cạnh. Người đàn ông này còn đẹp hơn cả phụ nữ. Không biết anh ta là ai? Cô có biết anh không nhỉ? Đầu óc cô vẫn còn choáng do say rượu tối qua. Tối qua cô nhớ cô phải về phòng mà, đây là đâu?

Chẳng lẽ đêm qua cô say rượu, chạy đến phòng này cưỡng bức người đàn ông này? Nếu không tại sao chỉ cần cô hơi cử động sẽ làm cho hạ thể đau nhức? Nghĩ tới đây, cô hoảng hốt vén chăn lên xem, quả nhiên giữa hai chân có một chút vết máu trên ga trải giường trắng tinh, nhìn thấy mà ghê.

Ngơ ngác nhìn vết máu một hồi lâu, Tiểu Ốc gõ đầu hai cái. Cô áy náy vì đã cưỡng bức mỹ nhân thiên sứ này…Còn có Kiều Kiều, bây giờ cô phải làm sao để đối mặt với Kiều Kiều?

Ai! Tại sao đêm qua cô uống say thế chứ?

Tiểu Ốc hối hận vì nghĩ mình đã cưỡng bức người đàn ông này, anh ta thật đáng thương! Đẹp vậy mà bị cô ăn hết, không biết tỉnh dậy anh ta có đau khổ đến mức tự sát không. Cô biết khi mình say rượu sẽ gây chuyện, lần trước say rượu cô đã mang long ngư mà ba thích nhất đi kho tộ, một lần khác lại tưởng con chó nhỏ Vượng Tài của mẹ là mèo, bắt nó ăn rất nhiều cá… Ai, cô biết mình say rất thái quá, nhưng không ngờ lần này đến mức cưỡng bức đàn ông. Nên làm gì bây giờ?

Chạy trốn, hay ở lại chịu trách nhiệm?

Cô không muốn gả cho người khác!

Thật là khổ não . . . . . .

Không lấy, thật xin lỗi người ta, cô làm nên cô phải chịu trách nhiệm. Nhưng gả cho anh, vậy hạnh phúc cả đời mình làm thế nào? Còn Kiều Kiều làm thế nào?

Mặc dù Mộc Trạch Khải không thích cô, nhưng cô không thể đột nhiên bỏ anh đi lấy chồng.

Cô vò đầu bứt tai vẫn không nghĩ ra được cách gì hay. Cô quay lại nhìn một người đàn ông vẫn đang ngủ say, mặc dù mình không thích