
hân cô ra." Anh ta lạnh lùng nói.
"Anh cho là có thể sao?" Giọng Ôn Ngọc Thanh cũng không ấm hơn giọng hắn là bao nhiêu.
"Tôi không muốn đánh nhau với phụ nữ." Đây là cảnh cáo.
Ôn Ngọc Thanh nhếch mép, cười lạnh nói: "Vừa đúng lúc tôi thích đánh nhau với đàn ông."
Khi anh ta nhảy ra khỏi xe thể thao thì Ôn Ngọc Thanh cũng biết anh ta là người khó chơi.
"Này, dù muốn bắt nạt người, ít nhất trước khi đánh cũng phải xem tình hình của đối thủ chứ."
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt rất kém Ôn Ngọc Thanh quay đầu.
Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng đi tới, nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Thật may
là anh không chịu được nên đuổi theo, nếu không chẳng phải mất mặt đàn
ông sao.
"Cô ta là ai nào? Chẳng lẽ là con ông trời?" Anh ta nhướng mày rõ ràng đùa cợt.
"Không phải con ông trời, nhưng cũng không phải là người có thể tùy tiện động
vào." Khẩu khí của Sở Thiên Hàn không còn nhã nhặn như thường ngày.
"Hôm nay tôi liền động."
Lúc này Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ lui về phía sau, bởi vì cô thấy trên cánh tay người này có hình xăm quen thuộc.
"Thật xin lỗi." Cô nói xin lỗi.
Lời nói vừa dứt hai người đàn ông đồng thời ngạc nhiên nhìn sang.
Ôn Ngọc Thanh không cho bọn họ cơ hội hoàn hồn, chặn một chiếc tắc xi lại, đi mất.
"Anh, Ngọc Thanh đâu?" Sở Thiên Bích đuổi theo.
"Thiên Hàn, xảy ra chuyện gì?" Lý Tử Minh cẩn thận nhìn là biết người đàn ông này không tốt đẹp gì.
Ánh mắt anh ta lóe lên một cái, "Anh là Sở Thiên Hàn?"
Sở Thiên Hàn gật đầu, "Là tôi, anh biết tôi?"
"Cô gái vừa rồi chạy đi là Ôn Ngọc Thanh?" Anh ta thật không dám tin hỏi.
"Đúng vậy." Sở Thiên Bích trả lời.
Anh ta lập tức xoay người lên xe, đuổi theo hướng taxi vừa đi.
"Đi, trở về lấy xe." Sở Thiên Hàn lập tức quay đầu trở về. Ôn Ngọc Thanh đi trên đường không có mục đích, thấy mệt liền vào công viên nhỏ ven đường nghỉ ngơi một chút.
Ngồi ở trên ghế dài nhìn trẻ con vui chơi nô đùa, cô không nhịn được nở nụ
cười. Trẻ con thật là ngây thơ, đáng yêu lanh lợi, bọn chúng là hạnh
phúc nhất cũng là vô tội nhất, cô không phải là không thích trẻ con,
chẳng qua là không muốn cho con của cô có tuổi thơ không có niềm vui,
giống như cô. Trong trí nhớ của cô chỉ có mẹ, mà không có cha, khi cô
biết mình cũng có cha thì ông ấy lại chết dưới họng súng của mẹ, cảnh
sát cùng tội phạm —— bọn họ có quan hệ gì? Ôn Ngọc Thanh không hiểu,
cũng không muốn hiểu, thậm chí cô muốn vĩnh viễn không biết những khúc
mắc trong đó.
Có một đứa trẻ mới tập đi, nó đi lắc lư lảo đảo rất nguy hiểm, không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, hình như không
biết từ bò là cái gì. Ở bên nhìn nó đi, vẻ mặt cha mẹ vui mừng, dường
như đối với đứa trẻ không chút tức giận, dũng cảm tiến lên cảm thấy kiêu ngạo.
"Thật ra thì cuộc đời cũng giống như trẻ con tập đi, không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, cuối cùng mới có thể biết đi." Một giọng nói già dặn truyền tới tai cô.
Ôn Ngọc Thanh bỗng nhiên
quay đầu, sau lưng cách đó không xa có một người mặc đồ trắng, ánh mắt
mặc dù vẫn lanh lợi, nhưng dấu ấn của năm tháng lại hiện rõ trên gương
mặt ông. Ông hiền lành nhìn cô, trên mặt hiện lên sự vui sướng cách xa
nhau không gặp.
Quả nhiên ông ấy tìm tới, trái tim thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sâu trong trái tim cô muốn ông ấy tìm mình.
"Cháu đã trưởng thành rồi." Ông vui mừng nói.
Mặt Ôn Ngọc Thanh không chút thay đổi nhìn của ông, "Ông đã già hơn rồi."
Nhìn gần càng thấy rõ sự già nua, năm tháng cũng không ưu đãi ông ấy bao nhiêu, cho dù có quyền có tiền thì sao? Sinh lão bệnh tử cũng sẽ không
bỏ qua cho ông.
"Mười năm đã qua, cháu vẫn như cũ rất hận ta."
Đáy mắt ông có chút bi thương. Chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không cách nào
đền bù cho sai lầm của mình sao?
Ôn Ngọc Thanh nhìn phía sau ông, yếu ớt nói: "Ông có thế làm cho người chết sống lại không?" Hại chết
người thân, đây là chuyện vô cùng thương tâm.
Muốn hận cũng không thể hận.
"Ta không phải là thần tiên." Ông lão lắc đầu.
"Vậy sao ông còn mong cháu tha thứ?" Cô sắc bén mà giễu cợt hỏi.
"Tiểu Thanh, ta là ông nội con." Giọng nói đầy đau khổ, ông đã mất đi đứa con trai duy nhất cùng con dâu, ông không muốn mất luôn người cháu gái duy
nhất này, nhưng cô lại không ngừng căm hận ông.
"Nhưng ông hại
chết mẹ cháu, thậm chí cha của cháu cũng bởi vì sự cố chấp của ông mà
chết." Cô đau khổ nhắm mắt lại. Ba vì thay ông nội tiến hành một cuộc
giao dịch, cùng cảnh sát có một trận bắn nhau, mẹ thân là cảnh sát,
không thể không tự tay giết cha. Mà ông đau lòng khi mất đi đứa con trai đã trả thù, không tiếc tiền thuê sát thủ giết con gái của nữ cảnh sát
đó, nhưng không nghĩ con gái của nữ cảnh sát là cháu gái duy nhất của
mình, hối hận cũng vô ích.
"Không phải ta đã bị trừng phạt rồi
sao?" Ông lão đau khổ nhắm mắt lại, mất đi người con trai duy nhất, đứa
cháu gái độc nhất thì hận mình tới thấu xương, dù quyền lực và tiền bạc
có nhiều hơn nữa, thì người ông muốn giữ lại cũng không thể giữ được.
"Đó là ông tự đi chuốc lấy phiền phức." Ôn Ngọc Thanh tàn nhẫn quyết nói ra những lời này, quả nhiên thấy toàn thân ông lão ru