
Bảo Bảo, cho nên bắt đầu chú ý, hiểu chứ?" Nếu như không hiểu cũng là bình thường,
Sở đại tiểu thư chỉ giỏi trêu chọc người khác thôi.
Hôm nay ánh
mặt trời hơi gay gắy, đứng ở cửa bệnh viện, Ôn Ngọc Thanh mặc bộ đồ mát
mẻ áo sơmi không tay, quần màu trắng gạo, tóc dài kẹp ghim thành đuôi
ngựa, thả xuống ở phía sau. Vẻ mặt dịu dàng đặc trưng của người mẹ, lúc
nói chuyện thần thái xinh đẹp đáng yêu, đây chính là hình ảnh mà Sở
Thiên Hàn vừa xuống xe nhìn thấy.
"Thiên Bích, không nên ảnh hưởng chị dâu em dưỡng thai."
"Sao anh lại tới đây?" Nhìn thấy anh xuất hiện ở cửa bệnh viện, gương mặt Ôn Ngọc Thanh kinh ngạc, cô chưa nói cho anh biết, chính là không muốn cho anh cùng đi nhưng khi thấy anh nháy mắt với Sở Thiên Bích, cô lập tức
biết mình bị bán đứng rồi.
"Anh, anh đừng qua sông rút cầu nha."
Sở Thiên Bích biết điều chuẩn bị chuồn, vui vẻ đi quẹt thẻ. Hắc hắc,
khiến Ngọc Thanh trở thành chị dâu mình đúng là hành động thông minh,
hiện tại không cần lo lắng không có tiền tiêu.
"Như vậy là không
có nghĩa khí." Ôn Ngọc Thanh bĩu môi. Sở đại tiểu thư thật sự rất quá
đáng, bán đứng cô sau đó không có nói xin lỗi.
"Bác sĩ nói sao?" Sở Thiên Hàn ôm vai cô, mắt mừng rỡ nhìn chằm chằm bụng cô.
"Anh đi mà hỏi bác sĩ."
"Em không có nôn nghén, nghe nói rất đáng sợ." Anh vui mừng nói.
Cô nhún nhún vai, "Cũng không chắc chắn, có người thời kỳ nôn nghén sẽ đẩy về sau."
"Vậy sao? Cho nên vẫn là có thể xảy ra sao?" Sở Thiên Hàn quan tâm không biết dùng lời nói để diễn đạt.
"Dĩ nhiên." Ôn Ngọc Thanh vừa trả lời vừa nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Người
phụ nữ kia —— nhìn rất quen, đúng rồi, cô ta không phải là người mà Sở
Thiên Hàn vốn định cưới sao?
"Sở Thiên Hàn, anh tới bệnh viện để đưa tình nhân phá thai sao?" Giọng điệu không tốt hỏi người đàn ông bên cạnh.
Sở Thiên Hàn sửng sốt, nhìn người đứng ở cạnh xe mình, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười đắc ý, "Bà xã, thật cao hứng khi em có biểu hiện ghen."
"Cám ơn, nhưng em không hy vọng ăn quá nhiều loại dấm chua này, đối với dạ
dày không tốt." Không khách khí đạp một phát lên giày da của người nào
đó, thậm chí cố ý dí mạnh chân.
"Bà xã. . . . . ." Giọng Sở Thiên Hàn nghiêm trọng lỗi nhịp.
"Anh cùng người này không phải là vô tình gặp nhau chứ, Đài Bắc lớn như vậy
muốn vô tình gặp, tỷ lệ thật sự không cao." Ôn Ngọc Thanh cười, nhưng
ánh mắt cũng rất sắc bén nhìn chằm chằm Sở Thiên Hàn.
"Bọn anh
đúng là vô tình gặp nhau, tiện đường nên cho cô ấy đi nhờ." Anh nửa thật nửa giả giải thích."Mà bà xã, em phải chú ý dưỡng thai, không nên tùy
tiện tức giận."
"Em đúng là đang tiến hành dưỡng thai, nói cho
bảo bảo trong bụng hiểu được phải bảo vệ quyền lợi của mình." Cô nói hợp tình hợp lý.
"Nếu em đánh người, có thể lý giải vì em muốn dạy con kỹ thuật phòng thân?" Sở Thiên Hàn hứng thú nhướng mày.
"Rất có lý, em còn không nghĩ tới." Ôn Ngọc Thanh nói.
Sở Thiên Hàn xuất hiện ba đường hắc tuyến sau gáy.
"Đi, đến văn phòng luật sư." Ôn Ngọc Thanh quyết định.
"Làm gì?" Anh không hiểu ra sao.
"Sửa điều kiện trong hợp đồng." Cô nói hơi nghiến răng nghiến lợi.
Đối với việc hai vợ chồng Sở Hàn cùng nhau tới, Tử Minh có một chút kinh
ngạc, càng kinh ngạc hơn là, lần này cần thêm điều kiện lại không phải
là Sở Thiên Hàn.
"Thật sự thêm điều này?" Lý Tử Minh chịu không được nhìn Sở Thiên Hàn sắc mặt vẫn như bình thường.
"Đương nhiên." Ôn Ngọc Thanh gật đầu khẳng định.
"Trong thời kỳ vợ mang thai, nếu chồng ăn vụng, thì tất cả các điều khoản
trong hợp đồng đều hết hiệu lực, có thể làm thủ tục ly hôn." Lý Tử Minh
đọc rõ ràng, để người khác nghe rõ, cân nhắc một chút xem mình có thể
làm được hay không.
"Có thể." Sở Thiên Hàn nói chắc như đinh đóng cột.
"Thật?" Ngược lại Lý Tử Minh lại do dự."Không hối hận?" Đàn ông không ăn vụng,
nhất là người đàn ông như Sở Thiên Hàn không ngoại tình, hắn không thể
tin được.
"Ông muốn tôi phá hủy văn phòng luật của ông sao?" Sở Thiên Hàn ác mồm nói. Hắn biểu tình cái gì?
Stop!
Trong hợp đồng thêm điều này vào, làm Ôn Ngọc Thanh khoái trá trở về Sở gia làm vợ hiền.
Một tháng sau, Ôn Ngọc Thanh bắt đầu căm ghét cái miệng thối của mình, cô
bắt đầu nôn oẹ, ói rất nhiều, chết đi sống lại, chỉ kém không đem ruột
gan tim phổi phun ra cho mọi người chiêm ngưỡng rồi.
Cô mệt mỏi
nằm trên salon ở phòng khách, không có đủ sức để liếc mắt nhìn cái đĩa
để đầy trái cây tươi, ăn cái gì ói cái đó, tốt nhất là không ăn, ăn nữa
chắc làm giảm tuổi thọ của răng.
"Rột rột rột rột. . . . . ."
Trên ghế sa lon đối diện, Sở Thiên Bích đang vui vẻ gặm táo, khó có được cơ hội hưởng thụ đãi ngộ của phụ nữ mang bầu. Nhờ phúc chị dâu, hiện
tại tất cả đồ ăn đều là loại cao cấp.
"Sở Thiên Bích ——" có người tức giận tiến tới gần.
"Anh!" Cô nhảy lên.
Sở Thiên Hàn mắt quét qua nhìn Ôn Ngọc Thanh không nhúc nhích, lại nhìn
một chút quả táo trên bàn bị em gái ôm vào lòng, "Em là phụ nữ có thai
à?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải." Sở đại tiểu thư lắc đầu.
Nhìn bộ dạng Ngọc Thanh mệt mỏi như vậy, bây giờ cô đối với từ "Phụ nữ
có th